Trần Thanh Tuân
Bao nhiêu háo hức khi về bị dội một thùng nước đá ở sân bay TSNhất ngày trở về: cái tuí đựng chiếc máy ảnh và cây thuốc lá vừa mua bị ăn cắp tại khu vực nhập cảnh và kiểm tra an ninh. Mấy ngày thưa gửi, phát tờ rơi xin hậu tạ ai trả cho cái thẻ nhớ của máy ảnh thôi. Hi vọng một ngày đẹp trời có cú điện thoại gọi hẹn đến chuộc cái thẻ . Toàn bộ giá trị chuyến đi nằm hết trong đó. Cũng tại vì không nghe lời thằng con , nó bảo Ba nên cẩn thận gửi ông Google trước đi. Không nghe nó nên bây giờ đờ ra. Mới đi khỏi nước có vài tuần đã trở thành thằng khờ.
Về đến nhà là vợ phát hiện ra ngay mình mắc bệnh. Bệnh phát ra mặt. Cứ tưởng đi chơi, du hí về chồng sẽ vui. Ai ngờ, cứ như bị bệnh gì hớp mất hồn. Mà đi nhiều lần rồi chứ ít gì mà sao nay bệnh mới phát kiểu này làm nhà cửa vơi vui. Chắc chắn bệnh này không phải bị mất cái máy ảnh kia mà ra, vì cái khác.
Trầm hằn đi hay ngồi thẫn thờ.
Muốn viết vài bài làm quà với anh em nhưng cứ bị ngẹn cảm xúc. Thôi thì mượn tạm bài của N.Đ.H nói thay dù nó không hợp khẩu khí TV lắm. Anh em thông cảm món quà vơi hương nhiều vị này.
Tôi có thời gian qua Mỹ khá lâu. Và nói thật đến giờ này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó! Truyền thông phương Tây đã khiến chúng ta mê muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện đại! Tôi đã từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm mọi cách tới được cái xứ sở siêu cường đó.
Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến là rất đáng thất vọng!
1. Công nghiệp
Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát triển!
Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu.
Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có nhiều ống khói,nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự công nghiệp hóa! Thế mà ở tại xứ Cờ Hoa này, tịnh không có một cái ống khói nào! Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa thôi!
Và ở Mỹ bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch thôi. Chả tìm đâu ra những nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên bờ sông! Không khí trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ gì nữa! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả!
2. Kinh tế
Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế! Bạn biết đấy, nước họ có cơ man nào là xa lộ tỏa đi mọi hướng, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà tịnh không thấy một trạm thu phí nào! Thế là mất toi cả núi vàng!
Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí nhỉ! Chắc chắn non tháng đã gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương ấy chứ!
Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng, không nghĩ đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là không có đầu óc kinh tế tí tẹo nào!
3. Xây dựng
Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm. Ngoài một số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp những công trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu khác.
Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của ngoại bang này còn thua xa trình độ của triều đại nhà Thanh xưa kia ấy chứ!
4. Văn hóa
Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo.
Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la. Nhưng tôi lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả dùm tôi 3 đô la đó, và thấy tôi lỉnh kỉnh đồ đạc nên còn giúp mang lên xe nữa! Người Mỹ cũng luôn sẵn sàng mở cửa giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không? Thế đấy!
Ở nước ta, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong tức là vào những năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi - còn bây giờ lối cư xử đó quá ư lạc hậu. (Lôi Phong là một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một tấm gương về đạo đức).
Hồi đó người ta chuộng lối sống “đạo đức giả” nhưng bây giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta nên sống thực dụng trần trụi, đó mới là hiện đại chứ! Tư duy của người Mỹ lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy thập kỷ, và không có dấu hiệu nào cho thấy họ có thể bắt kịp chúng ta cả!
5. Ẩm thực
Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.
Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng lại và bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi thú hoang này như thế nào cơ đấy !
Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền ! Người Mỹ vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật đó là một xã hội còn quá sơ khai !
6. Phong cách
Người Mỹ làm như không biết tự trọng !
Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài, họ không hề có cái gọi là phong thái bác học. Giáo sư D chẳng hạn, là một giáo sư tâm lý học cực kỳ nổi tiếng thế mà giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn bánh bích quy với sinh viên trong văn phòng của mình, và bàn tán xôm tụ với họ về bộ phim 21, hay về minh tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có phong cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó làm tôi thất vọng ghê gớm !
Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ ghi hai chữ PhD. lên danh thiếp của mình. Họ thậm chí cũng không biết cách thể hiện vị thế của mình. Thành ra những người học những ông thầy như vậy nếu trở thành những quan chức thì làm sao biết cách đi đứng nói năng cho đúng bộ lệ đây!
Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức dường như rất biết cách để thu hút sự kính trọng của dân chúng, thậm chí đến cả vị giám đốc của một cơ quan tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy thế hơn cả Tổng Thống Mỹ cơ đấy ! Một công dân hạng ba của Trung Quốc có khi còn xa một công dân hạng nhất của Mỹ là vậy !
7. Học đường
Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.
Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này bà nọ trong chính quyền! Không hề có học đường nào dành cho chủ tịch, bí thư, ủy viên tương lai, như tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có bài tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như các học sinh Trung Quốc là khá xa lạ ở Mỹ.
Trường học ở Mỹ chú trọng đến đạo đức, trước hết để giúp cho các đứa trẻ trở nên những công dân có đủ tư cách , sau đó mới tính đến chuyện lý tưởng lâu dài. Trở thành công dân có đủ tư cách ư ? Một quan niệm nghe mới cổ hủ làm sao !
8. Y tế
Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh.
Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi cầm toa đó đi mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược sĩ hướng dẫn sử dụng …ôi chao mọi việc chẳng thể nhanh gọn như ở Trung Quốc …Tôi chả hiểu tại sao ở Mỹ lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc … mà lẽ ra nên tách rời lợi nhuận với trách nhiệm!
Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không biết kiếm tiền mà ! Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ? … chỉ có như vậy họ mới độc quyền bán thuốc với giá cao gấp cả chục lần cơ mà ! Có quá nhiều cơ hội làm ăn béo bở thế mà họ không biết khai thác, rõ ràng kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa ở Mỹ chết rồi!
9.Báo chí
Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao!
Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ khạo của người Mỹ . Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có đài truyền hình và báo chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt như thế này : Hóa ra Trung Quốc cũng có báo chí à ? Nghe mà bực!
Chúng ta có những tờ báo tiếng Trung được Bộ Truyền Thông cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách cẩn mật đấy chứ. Báo của chúng ta toàn là những bài ca tụng lên mây cả, có đâu như báo Mỹ, công chúng đóng góp phê bình loạn cả lên, thậm chí còn dám “chưởi” cả tổng thống nữa cơ đấy!
Báo chí chúng ta đâu có chuyện công khai mấy vụ bê bối của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên thì sau này ai mà muốn làm lãnh đạo nữa chứ!
10. Tâm linh
Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo.
Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm mấy câu thánh nghe hết sức khờ khạo : Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ.
Thật là buồn cười quá đi : Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì làm sao lại để nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến thế này ? Cầu Chúa có ich lợi gì chứ ? Thực tế nhất là bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng!
Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ!
11. Lối sống
Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian .
Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan ngoản đứng vào hàng chờ đợi … Còn người Trung Quốc chúng ta – như bạn biết đấy - khôn hơn nhiều!
Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng chen lấn, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được sự mệt mõi khi đứng chờ! Nếu ai đó biết đi cổng sau thì kết quả tiết kiệm thời gian còn tuyệt hơn nữa.
Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những điều hay ho đó cơ chứ!
12. Mua bán
Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức vô lý : bạn có thể trả lại hàng vài tuần sau khi mua về mà thậm chí cũng không cần nêu lý do. Ở ta thì làm gì có chuyện cho đổi hàng mà không hò hét quát tháo nhau ra trò chứ!
13. An toàn
Nước Mỹ không an toàn! Tôi nói điều này bởi có tới 95 % nhà dân không cần tới lưới chống trộm, và điều kỳ lạ này nữa là: chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi nhỉ?
14. Giao thông
Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết!
Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95 % tài xế không dám vượt đèn đỏ !'
Và mặc dầu 99 % dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe của họ thật lạ : bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không mấy khi nghe tiếng còi xe, phố xá vì thế vắng lặng đến nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, làm sao mà bì được phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ!
15. Tình cảm
Người Mỹ rất là thiếu cảm xúc .
Có tới 95 % nhân viên không nghĩ tới việc phải làm gì cho tiệc cưới của sếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý do để chăm sóc sếp của mình. Ở Trung Quốc liệu có ai điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm sóc sếp của mình không? Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không ? Hãy xem, người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình thương mến thương với lãnh đạo !
16. Nhạy bén
Người Mỹ không nhạy bén chút nào !
99% người Mỹ đi học, đi làm , thăng quan tiến chức, mà không hề biết sự cần thiết của “ phong bì ” để có thể mở ra một cánh cửa ..sau!
Nguyễn Đại Hoàng chuyển ngữ
------------
NGUYÊN TÁC
[ 'Foolish and Backward Nation': A Self-Effacing Chinese Satire of America
Các bạn xơi tạm bài này. TV định bụng nghỉ ngơi nguôi ngoai sẽ viết mấy bài ăn chơi thôi, đùa vui cuộc sống của chuyến đi. Bắt đầu từ Sài gòn tới Marioka cách Tokyo 550km thăm đứa con nuôi người Nhật bốn ngày rồi qua Mỹ lang thang với con trai và bầu bạn. Có nhiều cái mắt nhìn tay sờ thú vị vẫn chưa tin nó là sự thật. Nhưng mà vui, vì đấy là tương lai của người Việt.
Một lời khuyên chân tình: các bạn cố gắng thu xếp một chuyến đi du lịch Mỹ, giá trị thu về không tính bằng tiền được.
Sài gòn 10/10/2014.
Xin chia buồn vì cái máy ảnh! Thằng em họ mình cũng mang 1 cái máy ảnh Kiss X3 đi chu du khắp miền Tây với bao nhiêu ảnh của vợ và cả đoàn du lịch cùng ảnh phong cảnh riêng của nó. Sau 6 ngày thì về đến Sài Gòn, à Tp Hồ Chí Minh chứ thì trong một hôm hứng lên dậy sớm ra đường bờ sông Sài Gòn chụp thì bị cướp nó nẫng ngay trên tay. Thế mà chỉ tiếc hàng nghìn bức ảnh trong cái thẻ nhớ như Tuân thôi đấy!
Trả lờiXóaChỉ tiếc tư liệu thôi anh Dũng, em kg tức giận thằng ăn cắp nhỏ lẻ này . Ăn cắp lớn hay lên tivi đó mới ghét nhiều, vì nó còn giảng,nói đạo đức cho dân.
XóaỞ nước ta bất cứ đâu cứ hở ra là mất, cái này ai cũng biết và thấy nó thường thường rồi. Đấy là lỗi giáo dục quốc gia. Anh kiếm cho em cái ba lô đấy nhé !
" Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến là đáng thất vọng" . Chính vì thế cái bọn nhiều tiền mới cho con cháu sang Mỹ để học 16 cái điều NGU DỐT- THẤT VỌNG như TV nêu trên !
Trả lờiXóaSinh ơi ! bạn phải hiểu giọng văn của tác giả, ông này đá quả santo đấy !
XóaGhen tỵ với bác TV quá, hu hu (mất máy ảnh là chuyện nhỏ)
Trả lờiXóaMình lại ghen với Karolbo khi nhìn cái ảnh Karolbo đứng ở Roma. Trông có vẽ Micheal lắm ! Hẹn gặp 25/10 nhé Karolbo, ra để anh em phụ họa nhau cho vui, nhiều bạn đang về. Lần này chết BTC vì anh em về đông đấy.
XóaChào Thanh Tuân
Trả lờiXóaMình cũng định lâu lắm rồi làm 1 chuyến sang Mỹ xem " CHỦ NGHĨA TƯ BẢN GIÃY CHẾT " như thế nào mà bận quá chưa đi được . V .Sinh ơi Phải đi học cái ngu của thằng Mỹ thì mình mới khôn lên được , Đọc bài này như đọc như chuyện của Adit nê xin vậy
Chúc mừng T. Tuân có chuyến đi vui vẻ .Khi nào về Bắc nhớ qua Hải dương ăn mèo nhé
Trông người mà nghĩ đến ta
Tưởng diện ,nhìn kỹ hóa ra ...không quần
Chỗ thì trắng , chỗ thì thâm
Thầy bói kết luận " Mệnh BẦN ...kinh niên
Nếu Nhĩ bố trí đi được thì đi cùng với mình vào dịp tháng 12, sang đó chơi Nô em và Tết Tây. Mình đã book vé : đi 19/12/2014 về 2/1/2015. Nếu có nhu cầu mình mua hộ vé luôn : giá vé rẻ bất ngờ Khứ hồi 1,299USD Hãng máy bay Eva. Sang đó có đồng bọn nên đỡ lắm .
XóaChào Tuân
XóaCám ơn lời mời đi Mỹ để mình xem bố trí được công việc thì đi nhé ,Nhưng nhà mình đã đi thì cả " chông vợ hài " đấy TV hẹn 24/9 năm nào hay là 24/10 2014 này
Nhầm ....cố tình đấy, tất nhiên là 24/10 này mình tao ngộ ở Hải dương rồi sáng 25/10 lên Hà nội với K10. Về HDg có nhiều đồng bọn yêu quý nhé !
XóaCám ơn các bạn chia sẻ mất mát cuộc đời, không phải cái máy ảnh. Ta vẫn có niềm tin của dân tộc mình chứ. Mình biết chắc chắn cuộc sống an bình và dân chủ cho mọi người phát huy tài năng sẽ có ở mảnh đất thân yêu này.
Trả lờiXóaHẹn Nhĩ ngày 24/9 ở Hải dương nhé, anh em ngồi với nhau trước khi đi Hội K10 ở HN ngày 25.
Chúc mừng TV về SG an toàn chỉ mất mỗi cái túi vàng thôi!
Trả lờiXóaCảm ơn một người Tàu N.Đ.H đã ở bên cái kẻ càng "dãy chết" càng khoẻ bên bờ Tây TBD kia viết về 16 điều "thất vọng" của anh ta để TV không phải viết mà chỉ "ngẫu hứng" CHỌN đăng lên đây cho chúng bạn chiêm ngưỡng cái "hoang sơ", "ngờ nghệch" của mấy anh chàng đứng đầu thế giới hơn một trăm năm nay cho Tàu dân bắc quốc khat thèm, cho chúng ta- những người tự xưng là tiên phong đi tắt đón đầu mở mắt ra mà thèm ! Nhưng nói thaath các bạn đã xem phim Nhật, phim Hàn, Phim Tàu hàng chục năm qua thì thấy đó Hàng trăm năm nay giới thượng lư đông Á người ta đã cho con sang học cách dãy của Mỹ, của Pháp rồi. Ở nước Nam ta cả Trong Nam từ thời chiến, và Bắc sau thòi kỳ LX đổ vỡ những ai cho con đi sang Mỹ học tập, xem TB dãy thì các bạn biết rồi đấy...TV cũng có con đi "xem" Mỹ dãy....!
- TMO đề nghị BTQ chuyển phông chữ của 12 dòng mào đầu của TV ra chữ nghiêng cho tiện khi dọc và dề nghi VS đọc kỹ lời mào của TV... đã nhé!
Thì ra Minh Óánh cũng đang ngồi máy trao đổi tâm tư. Bạn đồng cảm có cái nhìn sâu sắc dễ cảm nhận dễ hiểu dễ hướng tới ước mơ. người Mỹ có một môi trường tốt để mọi người đều phát huy hết khả năng của mình và đặc biệt các cá nhân có lòng tự trọng cao, người này làm việc và KHÔNG LÀM PHIỀN NGƯỜI SAU.Tới 25/10 gặp nhau mà, mình xòe bàn tay nói cho Óanh biết những điều anh Trác dặn nhé.
Trả lờiXóaCũng như Óanh nói mình gửi bài là 12 dòng đầu và 6 dòng cuối chữ thẳng, còn bài sưu tầm của bạn thì chữ nghiêng đó. Cái này phải hỏi Mõ xem có phải khi lên bài có em xinh xinh nó chĩa vào kg làm mõ sờ soạng nhầm chỗ !