Trần Thanh Tuân
Nhấp ly bia, vê bộ ria mép thằng V bảo chúng mày hỏi thăm từng
đứa như vậy tao trả lời lâu lắm. Thôi tao khái quát chuyện người vùng tao thế
này chúng mày tự hiểu và thông cảm nhé.
Khóc vì sự ngu si của người đời |
Hai thằng
tao bắt chiếc vài người xung quanh, thường ngày chiều hết giờ làm là rủ nhau mang
cần câu ra bờ sông Hàn kiếm con cá nhằm cải thiện bữa ăn cho gia đình. Một hôm
ngồi mãi mà chẳng phao nào nhấp nháy gì. Đang chán nản muốn bỏ về thì gió ở đâu
thổi đến một thằng bạn từ Sài gòn ra tận bờ sông tìm. Hân hoan mừng rỡ chào
đón. Một thằng thu cần câu lại bảo: Thôi đi nhậu mày, bạn Sài gòn ra mà. Giục giã
hai ba lần mà thằng kia cứ làm thinh.
Bỗng
cái phao của thằng kia nháy nháy và chìm dần, nó giật lên một con cá. Con cá ghì
dưới nước cuộn sóng to, thế mà khi vượt lên mặt nước chỉ to bằng hai ngón tay.
Con cá quẫy tưng tưng trước gió lấp lánh ánh óng ánh sắc xanh đỏ. Thằng này bảo
thôi thả ra đi, bỏ bèn gì, bây giờ đi nhậu. Kì kèo mãi thì thằng kia đồng ý thả
con cá, mặc dù cứ suýt soa, tiếc rẻ nghĩ về nồi canh dưa. Nó tháo lưỡi câu và
thả con cá ra. Con cá bơi vòng vòng trên mặt nước vài rồi quẫy đuôi lặn xuống
dòng sông Hàn.
Bất ngờ
sóng nổi lên bùng bùng trước mặt ba thằng. Mờ mờ sương khói hiện ra một Bà
Tiên. Sóng lặng dần, Bà Tiên cảm ơn thằng đã thả bà ra và bảo nó: Ta cho ngươi
một điều ước. Uớc gì cũng được, vàng bạc châu báu, nhà cửa lâu đài.v.v.v. nhưng
với quy tắc: Ngươi được một thì anh bạn kia được gấp đôi vì nhờ có ý tưởng và sự
năn nỉ của anh ta mà ngươi mới thả ta ra.
Lũ cua đồng trong chậu... |
Cả chủ
khách, ba thằng tròn xoe mắt mừng hú. Trời khi ấy vần vũ mù mịt.
Nghĩ một
lúc lâu thằng kia thưa với Bà Tiên: Con xin Bà cho con mù một con mắt!
Bà Tiên
ngớ người và hai hàng châu rơi. Bà rùng mình. Gió ở đâu lại ù ù ào ào xoáy tít
mạnh như vòi rồng cuốn Bà Tiên biến mất lên Trời.
Kể xong V vê bộ râu: Quê tao nó thế, khổ lắm! Cám ơn chúng
mày quyết định tổ chức cuộc chơi này ở quê tao, ra với chúng tao dịp này. Nhớ
nhé, bão cũng đi.
Sài gòn 4/2015.
Thông thường sau khi đăng bài mới của anh em lên, mình lùi lại phía sau đợi mọi người còm trước đã, rồi mình có ý kiến gì mới có. Cũng muốn để xem dư luận ra sao. Nhưng với bài này, còn đang tác nghiệp thì bài còm đã hiện lên hoàn chỉnh trong đầu rồi. Và cái ảnh lũ cua đồng được nhốt trong chậu cũng đã nói lên cái ý định nói của mình rồi. Thôi chẳng nói nữa.
Trả lờiXóaCó lẽ cái chết của cựu bí thư thành ủy Sông Hàn, trưởng ban ... gì gì đấy trung ương cũng bởi điều ước này chăng. Không rơi nước mắt làm sao được.
Đọc những bài viết của anh Tuân, tôi luôn phải suy gẫm. Anh có cái tài là biến những motip vốn đã có trong nhân gian thành những câu chuyện như của riêng anh, vì vậy tác động của nó đến người đọc sẽ dữ dội hơn. Câu chuyện này cũng vậy, phát triển từ motip một câu chuyện dân gian về lòng đố kị, chúng ta tin là đã có một câu chuyện thật từ người bạn anh Tuân ở Đà Nẵng (rất có thể là anh Vân, phu quân của em Loan hát?). Tôi vốn đã biết cái motip này cũng phải đọc đi đọc lại và có cảm gíac chua chát đến rợn người. Cái chua chát, thậm chí đến đắng ngắt khi nghe anh V nói về những người đồng hương hiện tại của anh. Hẳn là anh V có cơ sở khi kể câu chuyện này, mặc dù vậy tôi vẫn mong đó chỉ là cái phản ứng chủ quan, hơi bốc đồng nhất thời của anh. Lòng đố kị là thứ phải lên án, nhưng tôi cầu mong và tôi vẫn tin nó chỉ là thói xấu của một số người chứ không phải đặc sản của một vùng quê. Ngược lại, ở bình diện cao hơn, tôi bỗng cảm thấy mình mất hết khả năng tự bào chữa. Ở tầm vóc một dân tộc, không phải không có lý khi người ta kể một câu chuyện cười (ra nước mắt) về cảnh người Việt túm chân nhau kéo xuống trong cái vạc dầu của Diêm Vương dưới âm phủ. Cũng vì vậy, hình mình họa về lũ cua đồng trong chậu đã nói lên tất cả, chỉ còn biết "chiều buông một tiếng thở dài"...Cám ơn tác giả và BBT
Trả lờiXóaLÒNG ĐỐ KỊ
Trả lờiXóaLòng đố kỵ như ngọn sóng âm ỉ trong lòng, nếu không chế ngự kịp thời sẽ bùng phát thành con sóng lớn, gây tác hại khó lường.
Chính lòng đố kỵ đã tạo nên sự nhỏ nhen, biến thành cảm giác hận thù và suy nghĩ mù quáng cho người có lòng đố kị thà kém may mắn hơn một chút để người khác đau khổ hơn mình thay vì chọn điều ngược lại.
Trong cuộc sống hàng ngày cũng vậy, biết dẫu đằng sau lời khen, cái bắt tay chúc mừng chiến thắng chính là những ánh mắt ghen ghét, bực tức. Sự đố kỵ tạo nên cảm giác bực bội, khó chịu khi người khác giỏi hơn, đẹp hơn, hạnh phúc hơn mình... nó có thể xảy ra với tất cả mọi người.
Vậy làm thế nào để xóa bỏ những cảm giác, suy nghĩ tiêu cực và biến chúng thành điều tốt đẹp?
1. Hãy thành thật với bản thân: Tự vấn xem điều gì làm bạn ganh ghét người khác. Thực ra, khi đố kỵ với ai đó cũng đồng nghĩa với việc bạn đang thua kém họ. Hãy nhớ, khi không thích ai chính là lúc bạn đang thể hiện sự yếu kém của mình.
2. Nhận ra và thật sự hiểu nó: Một trong những cách hữu hiệu để đối phó với lòng đố kỵ là nhìn nhận và hiểu nó. Có nhiều người không nhận ra rằng cảm giác tức giận khi mình thua thiệt ai đó chính là lòng đố kỵ. Những lúc như vậy, bạn sẽ khó điều chỉnh hành vi của bản thân.
3. Khóc một chút: Khi bạn thua ai đó và nhỏ vài giọt nước mắt, chẳng sao cả, sẽ không ai chê cười khi bạn kém một đối thủ lớn hơn. Nước mắt sẽ làm bạn nguôi ngoai ngọn lửa nhỏ trong lòng.
4. Tìm một ai đó để trò chuyện: Tất nhiên, đây phải là người có kinh nghiệm giải quyết vấn đề. Họ sẽ cho bạn những lời khuyên xác đáng để thay đổi tình hình.
5. Không so sánh mình với người khác: Thói quen này hoàn toàn không tốt, nó sẽ làm bạn cảm thấy mệt mỏi và bị thua thiệt về mọi thứ. Tốt nhất, hãy sống thoải mái và hài lòng với những gì mình có.
6. Biến thành động lực để cố gắng phấn đấu: Người Việt có câu: "Thua keo này ta bày keo khác", vì vậy, hãy phân tích xem tại sao mình kém hơn người khác. Sau đó, hãy biến sự thua sút đó thành động lực để nỗ lực hơn.
7. Cần có suy nghĩ tích cực: Bạn đừng chỉ nhìn vào chiến thắng của người khác mà đem lòng ghen tức. Thực ra, ai cũng có những vấn đề, khó khăn riêng của mình. Nghĩ kỹ xem, chắc chắn họ cũng có những điểm yếu đấy.
8. Sự "giàu có" của bản thân: Một gia đình hòa thuận, công việc đúng sở thích... đó là những thứ quý giá mà không phải ai cũng có. Khi lòng đố kỵ nhen nhúm, bạn hãy nghĩ về những điều này. Có thể bạn chưa giàu nhưng bạn thông minh, bạn không đẹp nhưng bạn là người tinh tế, duyên dáng...
9. Dành thời gian cho những niềm vui, đó có thể bữa ăn cùng gia đình, bạn bè; hẹn hò với người yêu đi xem bộ phim yêu thích... Nói chung, hãy làm bất cứ điều gì khiến bạn thoải mái, niềm vui sẽ giúp bạn quên đi những suy nghĩ nhỏ nhen của mình.
10. Giảm lòng đố kỵ bằng chuỗi suy nghĩ: Đầu tiên, hãy nghĩ về thành công của mình và nhận thấy rằng thật may mắn khi "sở hữu" chúng. Tiếp theo, nghĩ về niềm hạnh phúc của người thân, cảm thấy vui vì họ xứng đáng được như vậy.
Sau đó, nghĩ tương tự như thế về một người quen và sau cùng là nghĩ về một người bạn đang đố kỵ. Bằng cách này, khi nghĩ đến "người đáng ghét" đó, những cảm giác tiêu cực trong bạn hầu như không còn.
(st)
Cách đây hơn bốn mươi năm tuổi trẻ chúng ta máu nóng lên cùng lời ca âm vang, hào hùng :
Trả lờiXóa. “Đây, Thái Phiên những ngày rực nắng ta nhớ, ta thương Hương Trà lưu luyến....!...”
Giờ đâu đây.. lại giông sóng bão bùng về sự hiện- khuất của Bà Tiên- ông Thánh trong lòng Dân xứ ấy!?
THÁNH NGỤ LÒNG DÂN
Âu chăng?
Sông nước ấy còn xanh
Tiên Thánh hiện- khuất chăng?
Có con người là Thánh ngụ lòng Dân
Dẫu đố kỵ, gian ganh còn đó, Nước mắt Thần Dân ngầu tỏ !
THÁNH NGỤ LÒNG DÂN
Trả lờiXóaÂu chăng?
Sông nước ấy còn xanh
Tiên Thánh hiện- khuất chăng?
Có con người là Thánh ngụ lòng Dân
Dẫu đố kỵ, gian ganh còn đó,
Nước mắt Thần Dân ngầu tỏ !
Chau giat nay minh khi doc loi uoc kia. Kinh qua! Tinh han nguoi khi nghi den nhung bo mat cung co quan khi khen cho ai. Bai nay that vo cung bo ich doi voi lu hau sinh chung chau.
Trả lờiXóaBài Tuân viết rất mượt . V.Sinh xin sửa : ..lấp lánh óng ánh sắc xanh đỏ . Như vậy ta thấy đã đủ rồi .
Trả lờiXóa..Con cá bơi vòng vòng trên mặt nước rồi quấy đuôi lặn xuống dòng sông Hàn . Chỉ cần vậy thôi sẽ cho độc giả hiểu, không cần chữ : vái .
Sinh có biết sau chữ " vài" ấy bị mất chữ gì không?
XóaSuy ngẫm nhiều từ bài viết cũng như các còm của các pac, Hùng bò thấy:
Trả lờiXóaTheo như bài viết nói, tác giả ẩn nhiều ý, nhưng ý chính được các pac bật lên là LÒNG ĐỐ KỴ
Nhưng Hùng bò suy nghĩ, nó không chỉ là câu chuyện của một vài người, mà hầu như trong tất cả chúng ta, ai cũng có chút đố kỵ gì đó trong lòng…, có lẽ đó cũng là bản chất con người, đúng như pac Quang nói về chậu cua đồng, hay TCV nói về vạc dầu Diêm vương.
TCV nói đúng: “Lòng đố kị là thứ phải lên án, nhưng tôi cầu mong và tôi vẫn tin nó chỉ là thói xấu của một số người chứ không phải đặc sản của một vùng quê.”
Tuy nhiên đoạn này Hùng bò suy nghĩ hơi khác một chút: Lòng đố kỵ có trên toàn thế giới, ở đâu có cộng đồng người sinh sống, thì ở đó có lòng đố kỵ.
Tuy nhiên, lòng đố kỵ trong ta nó ở mức độ nào mà thôi.
Nếu nó chỉ ở mức thấp, thì đúng như TCV nói, nó có thể trở thành động lực để cho bản thân ta tự phấn đấu vươn lên.
Nhưng nếu nó ở mức độ cao, thì trở thành hận thù, như ví dụ ở bài bà Tiên này, tao thà mù một mắt để cho mày mù cả hai mắt .
TCV nói đúng: “Trong cuộc sống hàng ngày cũng vậy, biết dẫu đằng sau lời khen, cái bắt tay chúc mừng chiến thắng chính là những ánh mắt ghen ghét, bực tức. Sự đố kỵ tạo nên cảm giác bực bội, khó chịu khi người khác giỏi hơn, đẹp hơn, hạnh phúc hơn mình… nó có thể xảy ra với tất cả mọi người.”
Và TCV đã đưa những lời khuyên chí tình, chí lý cho cách giải quyết về lòng đố kỵ
Nhưng, đấy mới chỉ là cách giải quyết từ lòng độ kỵ của bản thân mình với người khác, để mình tự răn dạy mình, để mình tự tạo ra sự bình yên trong lòng cho bản thân mình.
Còn SỰ ĐỐ KỴ của người khác đối với mình thì không đơn giản vậy.
“Sau đó, nghĩ tương tự như thế về một người quen và sau cùng là nghĩ về một người bạn đang đố kỵ. Bằng cách này, khi nghĩ đến “người đáng ghét” đó, những cảm giác tiêu cực trong bạn hầu như không còn.”
Bởi vì nếu đó chỉ là người dưng, người hàng xóm, thậm chí là bạn bè có thể được.
Nhưng trong công việc, không đơn giản vậy, sự đố kỵ của đồng nghiệp có thể gây rất nhiều khó khăn cho mình khi mình muốn hoàn thành công việc theo cách mà mình cho là đúng nhất, có khi còn làm cho ta không hoàn thành được nhiệm vụ và biến ta trở nên xấu xa bằng những câu dèm pha, kích bác của người đố kỵ với ta (dù cha ông ta có câu: cây ngay không sợ chết đứng). Thậm chí nếu là sự đố kỵ từ cấp trên, có thể sự đố kỵ của họ sẽ dìm mình xuống bùn đen, vì họ có quyền và với họ thì họ luôn luôn đúng .
He he he, nói ra thì buồn, nhưng chính mình đang bị như vậy mà vẫn chưa tìm được cách giải quyết tối ưu, nhiều lúc đành tự an ủi như là AQ chính truyện vậy .
" Bà tiên khóc " . Đây có phải là nội dung của bài viết Tuân muốn truyền tải đến bạn đọc ?. Bà tiên khóc vì thấy có người đời không muốn giàu sang phú quý mà lại muốn : Mù một mắt ! . Ngày xưa ta đã đọc truyện hoặc xem phim : Cây đèn thần ; Ông già câu cá và con cá vàng .. . Ở đây tác giả có thể hiện sự đố kỵ không ? và đố kỵ nới ai ?
Trả lờiXóaCó rất nhiều lý giải và ẩn ý trong bài này .chúng ta hiểu đều đúng cả và còn nhiều cách nữa đấy .
Trả lờiXóaBài viết thường gửi gắm dăm bảy ý.
Trả lờiXóaCâu đầu tiên và câu cuối cùng khóa cả bài lại là một trong các ý chính tôi muốn gửi đến bạn đọc trong ngữ cảnh của bài.
Bài này nếu chỉ bỏ một chữ “Hàn” đi là nó khác.
Nếu không để ý câu “Trời khi ấy vần vũ mù mịt.” thì không còn thi vị của bài nữa.
Cám ơn các bạn chia sẻ với bài này.
Những lời coment trên mới chỉ suy đoán xoáy sâu vào cái lý do cay đắng vì sao nhân vật kia lại "ước" : "mù một con mắt" - bởi có lẽ hầu hết nhân quần đều có tâm trạng như vậy. Còn và đương nhiên cái "ý tuởng" để lai cho đời mới là cái có giá tri nhất - Đúng vậy đấy, ngay ý tưởng của cuộc gặp sắp tới do anh em đang chuẩn bị....và lớn hơn nữa: Ý tưởng của bìa viết này ....quả là đáng quí !
Trả lờiXóaLà quê nhưng nói rộng ra là đất nước mình vậy. Thường người ta chỉ ước điều tốt đẹp nhưng lại ước điều mà bà tiên cũng phải khóc thì đến bao giờ mới ra khỏi được SÔNG HÀN?
Trả lờiXóa