Sắp đến Tết rồi, xin tặng anh Quang và các anh chị K8 bài thơ sưu tầm "Tết xưa" của Trần Mạnh Hảo. Chúc các anh chị năm mới mạnh khỏe, hạnh phúc, chúc cho Blog K8 ngày càng phát triển
- Em gái MP
TẾT XƯA
Lòng tôi xoay tít hòn bi.
Tết là trở lại thời kì thiếu niên
Chờ ăn tóp mỡ ngoài hiên
Tôi ngồi xem chảo thôi miên lửa bừng.
Chiều ba mươi khói cũng mừng
Củi mong đượm lửa xin đừng thành than
Nghĩ thương dao thớt cơ hàn
Mới hơi hám thịt, đã tràn tiếng kêu
Khói nâng mái rạ lên chiều
Cha nhờ gió buộc cây nêu mưa phùn
Tôi ngồi xem lửa run run
Mẹ manh rế rách chổi cùn giấu đi
Giao thừa pháo chuột hi hi
Mẹ cha cho tuổi mà đi thành người
Ngoảnh thương mây lạnh trắng trời
Những mơ quánh lại trong nồi thịt đông.
Thay mặt anh chị em Cơ điên cảm ơn em gái MP đã tặng mọi người bài thơ "Tết xưa" nhân dịp năm mới Quí Tỵ. Chúc em luôn tươi trẻ và hạnh phúc.
Trả lờiXóaXin có đôi câu thơ đáp
Tết xưa có pháo đì đùng
Có cây nêu vút tầng không trước nhà.
Chung nhau làm thịt lợn ta
Để cùng san sẻ mặn mà tình quê.
Tết xưa dưa muối ngon ghê
Hành ngâm trắng muốt làm mê hồn người.
Tết xưa cả đêm ba mươi
Ngồi trực nồi bánh vui cười đón xuân.
Mùa đông sắp kết thúc. Tới đó là những ngày xuân. Mình muốn viết những gì sắp xa ...
Trả lờiXóaNgười ta thường nói mùa thu lá rụng, mùa thu của cuộc đời … ưu tư suy ngẫm vì những gì đã mình đã trải qua. Nhưng với riêng mình lại là mùa đông. Mùa đông ngày tựu trường, tan trường ĐHCĐ, mùa đông đói và xa nhà lại càng tăng thêm cái rét khắc nghiệt thời sinh viên, mùa đông với những dấu ấn riêng khó quên, mùa đông sắp qua dẫn đến thời khắc chuyển giao đất trời… và cả những bài hát mình thích đều là mùa đông. Có lẽ mình sinh vào mùa đông nên những gì liên quan đến đều hằn sâu trong ký ức mình đến thế. Những cây bàng nơi mình lá rụng nhiều vào mùa đông. Nhìn đám lá khô cuốn lăn trên sân, những đợt gió lớn dồn đống đám lá lại cứ như ai quét. Trong một ngày đông nhìn những lá bàng khô kia mình đã suy ngẫm và muốn viết đôi điều…
TẢN MẠN VỀ CÂY BÀNG
Vào những ngày cuối đông, lá bàng xanh chuyển màu đỏ tía, vàng nhạt. Mỗi đợt gió đến những lá đổi màu ào ào rụng xuống. Tiếp đất một lát lá khô cong lại, màu đỏ tía nhường cho màu tím, màu nâu nhạt thay cho màu vàng. Sáng mới quét, chiều đi qua đã lại giẫm lên tấm thảm lá dày rồi. Chẳng mấy ngày cây đã trơ trụi, gầy guộc như vô cảm với trời đất. Nhưng chỉ lất phất mấy giọt mưa xuân là những chồi non tơ lại nhú lên chi chít trên những cành khẳng khiu ngày nào. Rồi lá chuyển sang màu hồng, rồi lại màu xanh non. Chỉ đầu tuần đến cuối tuần đã thấy rất khác. Thân bàng thẳng, tán ngang. Lúc lá chuyển màu xanh thẫm đứng dưới tán cây nhìn lên chỉ thấy lá, không còn nhìn thấy trời mây đâu nữa. Nó khoác tấm áo xanh ấy qua hết mùa xuân, hạ, rồi thu, đông. Đến những ngày cuối đông gió lại giúp nó trút hết đám lá đã cùng nó trải qua bao mùa nắng mưa, giông bão. Để rồi nàng Xuân đến mang theo làn mưa phùn ấm áp lại đánh thức những chồi non nhú dậy. Cây bàng trút nhựa tự dệt cho mình bộ cánh mới và diện nó cho đến hết năm. Cứ thế, đông qua, xuân tới, năm này qua năm khác…