Hôm nay muộn mới vào Blog K8 để xem, thấy bài hoan hô Bloger nữ Thuận Hòa K8MB của anh Thọ
Quang vui lắm. Tối qua đã định Alo cho anh để viết bài hưởng ứng và qua anh để các Bloger nam, nữ K6, K10 ... cùng cổ vũ. Các bạn nên nhớ Cơ điện chúng mình thì chị em là mì chính cánh, đến bây giờ họ vẫn là mì chính cánh đấy ạ. Qua bài còm của anh Thọ tôi bật ra được mấy câu thơ chép ra đây cho mọi người cùng vui.
Đàn ông, nó chỉ uống bia.
Chữ để trong bụng đưa ra làm gì.
Chúng nó là cái chi chi.
bảo viết, không viết, nhưng bia thì nhiều.
Tưởng anh Thọ không nói liều.
Ngày chúng đi học, chỉ yêu thôi mà.
Bây giờ chẳng giám viết ra.
thôi thì kệ nó, nhẩn nha ta bàn.
DƯỚI MÁI NHÀ CHUNG - TRƯỜNG ĐẠI HỌC CƠ ĐIỆN NAY LÀ TRƯỜNG ĐẠI HỌC KỸ THUẬT CÔNG NGHIỆP THÁI NGUYÊN, CHÚNG TA ĐÃ LỚN LÊN, ĐÃ THÀNH NGƯỜI. CÁC CỰU SINH VIÊN CƠ ĐIỆN MỌI THẾ HỆ HÃY PHÁT HUY TRUYỀN THỐNG KEO SƠN BẠN BÈ, CÙNG NHAU ĐI LÊN VỮNG VÀNG TRONG CUỘC SỐNG
ThọK8MA
Trả lờiXóaTẢN MẠN
Tớ vào blog khóa mình và các khóa khác, blog CCB nhiều lần, thấy nhiều bài viết hay, nhất là thơ. Thơ thì mình chịu. Mình gọi nhà thơ là "phù thủy", họ biết phù phép vào những từ ngữ ai cũng biết, họ khắc họa, gieo nhạc, thổi hồn vào mớ từ đó để truyền tải cảm xúc đã thăng hoa...
Mình chỉ muốn viêt những gì đơn giản mà những năm tháng tuổi trẻ đã sống và học tập gắn bó vói bạn bè dưới mái trường ĐHCĐ này.
CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ
Không biết mọi người thế nào chứ ấn tượng đầu tiên của tớ là lúc nào cũng thấy đói và buồn ngủ nên mẩu chuyện sắp kể sẽ không ngoài chủ đề đó.
BỘI THỰC
Hồi còn học nội trú ngoài Móng cái, một lần đi ngang qua Trạm xá của trường mình nhìn thấy một tên nằm phơi bụng ngủ. Cả một giàn kim nghiêng ngả trên bụng phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở. Trông vừa sợ vừa buồn cười.Bố mẹ đến thăm, nó bị bội thực.
6 năm sau, tại gian nhà lá của ĐHCĐ Thái nguyên:
Sau bữa cơm chiều, mình và chị Đạt, Phương dọn một mảnh đất ( bé hơn chiếu cá nhân) để trồng rau. Xong việc lại lúi húi nấu cơm ăn tiếp. Đêm đó, cả dẫy đã ngủ. Thỉnh thoảng chị Đạt lại hỏi:
- Chúng mày ngủ chưa?
Có mỗi Phương là ngủ, còn mình và chị Đạt thức mãi.
- Chị ngủ chưa?
- Em ngủ chưa?
...cứ thế không biết mấy giờ mới ngủ đươc.
Cũng là bội thực.
BIẾT THẾ
Mình và Vân Anh vào chủ nhật hay sang nhà ông họ mình ở Gia sàng chơi. Ông thấy các cháu đến mừng lắm, có gì ngon cũng giục bà mang ra cho các cháu ăn. Bọn mình thì giúp bà tách vỏ lạc, bà làm để kiếm thêm tiền sinh sống. Bữa đó ăn cơm xong,hai đứa chào ông bà và cậu rồi đi về.Lúc khép cổng mới nhớ quên mấy củ khoai tây lúc nấu cơm hai đứa vùi vào bếp.
Ông bà đã ngủ trưa, cậu ngồi đàn ở hiên, ngạc nhiên thấy hai đứa lẳng lặng đi vào bếp nghĩ chắc chúng quên cái gì đó. Giải quyết xong mấy củ khoai mặc dù đã ăn cơm no, hai đứa khép cửa bếp chào cậu rồi đi về.
Chiều đó không về ngay trường mà đến tiếp nhà chị Đạt ( học cùng lớp mình)ở khu Gang thép. Bữa đó anh chị tiếp hai đứa một bữa thịnh soạn. Mình chỉ nhớ là có thịt gà rang và đặc biệt là cà pháo nén, lần đầu được ăn. Cà trắng và dẹt, bé như cái cúc, ăn rất giòn.
Sau bữa ăn, chị bê ra một đĩa đu đủ chín trông rất hấp dẫn. Thấy hai đứa mắt nhìn hau háu đĩa quả nhưng không ăn. Chị hỏi:
- Chê hả?
- Ngon lắm nhưng chúng em no quá không ăn được.
Trên đường về trường, hai đứa cứ suýt xoa tiếc mãi. Biết thế không ăn mấy củ khoai kia...