BBT Blog K8 xin đăng giới thiệu bài viết đầu tiên của Thọ K8MA, mời các bạn đọc và bình luận:
ThọK8MA
TẢN MẠN
Tớ vào blog khóa mình và các khóa khác, blog CCB nhiều lần, thấy nhiều bài viết hay, nhất là thơ. Thơ thì mình chịu. Mình gọi nhà thơ là "phù thủy", họ biết phù phép vào những từ ngữ ai cũng biết, họ khắc họa, gieo nhạc, thổi hồn vào mớ từ đó để truyền tải cảm xúc đã thăng hoa...
Mình chỉ muốn viêt những gì đơn giản mà những năm tháng tuổi trẻ đã sống và học tập gắn bó vói bạn bè dưới mái trường ĐHCĐ này.
CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ
Không biết mọi người thế nào chứ ấn tượng đầu tiên của tớ là lúc nào cũng thấy đói và buồn ngủ nên mẩu chuyện sắp kể sẽ không ngoài chủ đề đó.
BỘI THỰC
Hồi còn học nội trú ngoài Móng cái, một lần đi ngang qua Trạm xá của trường mình nhìn thấy một tên nằm phơi bụng ngủ. Cả một giàn kim nghiêng ngả trên bụng phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở. Trông vừa sợ vừa buồn cười.Bố mẹ đến thăm, nó bị bội thực.
6 năm sau, tại gian nhà lá của ĐHCĐ Thái nguyên:
Sau bữa cơm chiều, mình và chị Đạt, Phương dọn một mảnh đất ( bé hơn chiếu cá nhân) để trồng rau. Xong việc lại lúi húi nấu cơm ăn tiếp. Đêm đó, cả dẫy đã ngủ. Thỉnh thoảng chị Đạt lại hỏi:
- Chúng mày ngủ chưa?
Có mỗi Phương là ngủ, còn mình và chị Đạt thức mãi.
- Chị ngủ chưa?
- Em ngủ chưa?
...cứ thế không biết mấy giờ mới ngủ đươc.
Cũng là bội thực.
TẢN MẠN
Tớ vào blog khóa mình và các khóa khác, blog CCB nhiều lần, thấy nhiều bài viết hay, nhất là thơ. Thơ thì mình chịu. Mình gọi nhà thơ là "phù thủy", họ biết phù phép vào những từ ngữ ai cũng biết, họ khắc họa, gieo nhạc, thổi hồn vào mớ từ đó để truyền tải cảm xúc đã thăng hoa...
Mình chỉ muốn viêt những gì đơn giản mà những năm tháng tuổi trẻ đã sống và học tập gắn bó vói bạn bè dưới mái trường ĐHCĐ này.
CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ
Không biết mọi người thế nào chứ ấn tượng đầu tiên của tớ là lúc nào cũng thấy đói và buồn ngủ nên mẩu chuyện sắp kể sẽ không ngoài chủ đề đó.
BỘI THỰC
Hồi còn học nội trú ngoài Móng cái, một lần đi ngang qua Trạm xá của trường mình nhìn thấy một tên nằm phơi bụng ngủ. Cả một giàn kim nghiêng ngả trên bụng phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở. Trông vừa sợ vừa buồn cười.Bố mẹ đến thăm, nó bị bội thực.
6 năm sau, tại gian nhà lá của ĐHCĐ Thái nguyên:
Sau bữa cơm chiều, mình và chị Đạt, Phương dọn một mảnh đất ( bé hơn chiếu cá nhân) để trồng rau. Xong việc lại lúi húi nấu cơm ăn tiếp. Đêm đó, cả dẫy đã ngủ. Thỉnh thoảng chị Đạt lại hỏi:
- Chúng mày ngủ chưa?
Có mỗi Phương là ngủ, còn mình và chị Đạt thức mãi.
- Chị ngủ chưa?
- Em ngủ chưa?
...cứ thế không biết mấy giờ mới ngủ đươc.
Cũng là bội thực.
BIẾT THẾ
Mình và Vân Anh vào chủ nhật hay sang nhà ông họ mình ở Gia sàng chơi. Ông thấy các cháu đến mừng lắm, có gì ngon cũng giục bà mang ra cho các cháu ăn. Bọn mình thì giúp bà tách vỏ lạc, bà làm để kiếm thêm tiền sinh sống. Bữa đó ăn cơm xong,hai đứa chào ông bà và cậu rồi đi về.Lúc khép cổng mới nhớ quên mấy củ khoai tây lúc nấu cơm hai đứa vùi vào bếp.
Ông bà đã ngủ trưa, cậu ngồi đàn ở hiên, ngạc nhiên thấy hai đứa lẳng lặng đi vào bếp nghĩ chắc chúng quên cái gì đó. Giải quyết xong mấy củ khoai mặc dù đã ăn cơm no, hai đứa khép cửa bếp chào cậu rồi đi về.
Chiều đó không về ngay trường mà đến tiếp nhà chị Đạt ( học cùng lớp mình)ở khu Gang thép. Bữa đó anh chị tiếp hai đứa một bữa thịnh soạn. Mình chỉ nhớ là có thịt gà rang và đặc biệt là cà pháo nén, lần đầu được ăn. Cà trắng và dẹt, bé như cái cúc, ăn rất giòn.
Sau bữa ăn, chị bê ra một đĩa đu đủ chín trông rất hấp dẫn. Thấy hai đứa mắt nhìn hau háu đĩa quả nhưng không ăn. Chị hỏi:
- Chê hả?
- Ngon lắm nhưng chúng em no quá không ăn được.
Trên đường về trường, hai đứa cứ suýt xoa tiếc mãi. Biết thế không ăn mấy củ khoai kia...
Mình và Vân Anh vào chủ nhật hay sang nhà ông họ mình ở Gia sàng chơi. Ông thấy các cháu đến mừng lắm, có gì ngon cũng giục bà mang ra cho các cháu ăn. Bọn mình thì giúp bà tách vỏ lạc, bà làm để kiếm thêm tiền sinh sống. Bữa đó ăn cơm xong,hai đứa chào ông bà và cậu rồi đi về.Lúc khép cổng mới nhớ quên mấy củ khoai tây lúc nấu cơm hai đứa vùi vào bếp.
Ông bà đã ngủ trưa, cậu ngồi đàn ở hiên, ngạc nhiên thấy hai đứa lẳng lặng đi vào bếp nghĩ chắc chúng quên cái gì đó. Giải quyết xong mấy củ khoai mặc dù đã ăn cơm no, hai đứa khép cửa bếp chào cậu rồi đi về.
Chiều đó không về ngay trường mà đến tiếp nhà chị Đạt ( học cùng lớp mình)ở khu Gang thép. Bữa đó anh chị tiếp hai đứa một bữa thịnh soạn. Mình chỉ nhớ là có thịt gà rang và đặc biệt là cà pháo nén, lần đầu được ăn. Cà trắng và dẹt, bé như cái cúc, ăn rất giòn.
Sau bữa ăn, chị bê ra một đĩa đu đủ chín trông rất hấp dẫn. Thấy hai đứa mắt nhìn hau háu đĩa quả nhưng không ăn. Chị hỏi:
- Chê hả?
- Ngon lắm nhưng chúng em no quá không ăn được.
Trên đường về trường, hai đứa cứ suýt xoa tiếc mãi. Biết thế không ăn mấy củ khoai kia...
Lại
nói đến chuyên bội thực của Thọ, thì tớ nhắc lại cái bữa bọn con gái
lớp M8B cũng nhớ đời: Ngày ấy tụi mình sơ tán tận đầu trâu,nên cũng tăng
gia rau xanh " như người lớn" ...Hôm đấy là thứ bảy, có đoàn ca múa
nhạc ở Hà nội về biểu diễn có các ca sĩ nổi tiếng như Trung Kiên, Quang
Hưng, Thúy Hà, Trần Hiếu vv Mọi người háo hức chờ được cải thiện " món
ăn tinh thần ", còn bọ con gái ( Nhân, Hòa,Vân Hà, Vân Anh )thì tranh
thủ cải thiện bữa ăn: Gồm có rau muống xào mỡ, mỡ thì có anh Dũng quản
lý bếp Ưu tiên cho chị em,gạo thì cắt cơm ở nhà bếp ... Cơm với rau
muống xào,sao mà ngon đến thế..chị em được một bữa no đến nỗi ..Đào thị
Nhân không thể đi bộ đến chỗ xem ca nhạc được ... thế là cái món ăn tinh
thần đành thua cơm rau muống xào,Lúc này mình mới hiểu câu các cụ nói:
Có thực mới vực được đạo...
bài viết của bạn Thọ của Thuan Hoa HAY !
Trả lờiXóaphục các bạn quá
Tôi đề nghị BBT K8 đăng ảnh của Vũ Thị Thọ và của Thuận Hòa lên Blog để anh em chúng tôi chiêm ngưỡng, bởi lẽ đẫ lâu quá rồi không được gặp lại. Còn bài viết của các bạn hay quá. Đề nghị các bạn tiếp tục nhé, cái chủ đề kỷ niệm Cơ Điện hay lắm đấy. Các chủ đề khác nữa chứ - K6
Trả lờiXóaChị em K8 - Number ONE ! Nhất Cơ Điện rồi!
Trả lờiXóaMình đang thắc mắc là tại sao gần đây thấy
Trả lờiXóavắng tiếng chị em trên Blog thì thấy xuất hiện
bài của Thọ. Đọc xong thấy vui và nhớ lại không
khí một thời sống giữa bạn bè ở trường ĐHCĐ.
Đọc chuyện của Thọ thấy rất "con gái". Cái
bọn con trai cũng thường hay để ý đến chuyện của
bọn con gái lắm đấy. Thọ còn chuyện gì thì kể
tiếp đi.