TUVIDA
Sáng nay nhâm nhi cà phê bên vườn và nghe bản nhạc Toccata,
tình cờ đọc được
đoạn văn cốm nguyên này.Bản nhạc và đoạn văn như quấn lấy
nhau từ khát khao
và mơ ước. Các bản hãy thử chút coi nhé xem có lâng lâng
không nào!xin họa theo
âm hưởng của Một phép thiên thần tiên mới xem.
Năm đầu cấp 3, có một thằng học sinh
rớt nguyện vọng vào ngôi trường "giá chót". Ngôi trường mới, lớp học
mới, bạn mới, một cảm giác đầy bỡ ngỡ trước không gian khác biệt, những con
người hoàn toàn xa lạ và cũng có vài cô bạn dễ thương nữa chứ. Sau vài tuần làm
quen thì cũng đã biết được tính cách tụi nó rồi, thích hay không thích thì cũng
phân biệt được và chuyện bất ngờ là có người "hỏi thăm".
Thật sự sợ mấy vụ này lắm, sợ cái
cảm giác thích ai đó từ cuối cấp 2 rồi. Bạn bè thì chúng cứ thuyết phục tôi
quen đi chứ cứ sống vậy hoài giống "gay" quá, mà ngươi đó cũng sắp
chuyển trường rồi tội người ta...Người ta thích mình mà mình không phản ứng
cũng kì thôi thì thử xem sao. Đây là cuộc tình ngắn ngủi có hợp đồng, kéo dài
chưa tới một tuần lễ rồi cũng kết thúc nhẹ nhàng vì được báo trước. Sao tình
cảm có thể xem là một trò chơi được vậy, muốn quen rồi chia tay dễ đến vậy? Một
dấu chấm hỏi lớn và tôi bắt đầu thấy sợ, hay tại tôi nhát quá nhỉ, nhát hơn mấy
đứa con trai trong lớp, trong trường. Sợ tình cảm trai gái – một nỗi sợ kinh
điển cho mấy thằng “FA”, cũng là một bước ngoặt lớn, là một lỡ lầm lớn. Sơ đồ lớp thay đổi, tình cờ tôi ngồi
bên cạnh cô ấy, cô gái mà tôi thấy dễ thương nhất lớp. Cô ấy và mấy cô bạn của
mình thấy tôi vui tính, nhìn mặt ngu ngu dễ giỡn nên cũng hay nói chuyện, vui
đùa với tôi. Ừ thì hai đứa cứ bị chọc là "hoàng thượng, hoàng hậu", nhiều khi
cô ấy hỏi giỡn mà không biết giỡn hay thiệt nữa vì cô ấy trẻ con khó đoán lắm,
"mày quen tao đi?" câu hỏi nặng óc nhỉ? Câu hỏi khó trả lời lắm dù biết mình thích người
ta nhưng lúc này những suy nghĩ phức tạp hiện ra nào là bao lâu, có bền không,
có quan tâm nhiều không, đây chỉ là cảm nắng hay thực sự mình thương người ta
nhìu lắm,...
|
Tuổi học trò. |