Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

QUÁ KHỨ TRÔI NHANH

TUVIDA
Sáng nay nhâm nhi cà phê bên vườn và nghe bản nhạc Toccata, tình cờ đọc được
đoạn văn cốm nguyên này.Bản nhạc và đoạn văn như quấn lấy nhau từ khát khao
và mơ ước. Các bản hãy thử chút coi nhé xem có lâng lâng không nào!xin họa theo
âm hưởng của Một phép thiên thần tiên mới xem.     

Năm đầu cấp 3, có một thằng học sinh rớt nguyện vọng vào ngôi trường "giá chót". Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn mới, một cảm giác đầy bỡ ngỡ trước không gian khác biệt, những con người hoàn toàn xa lạ và cũng có vài cô bạn dễ thương nữa chứ. Sau vài tuần làm quen thì cũng đã biết được tính cách tụi nó rồi, thích hay không thích thì cũng phân biệt được và chuyện bất ngờ là có người "hỏi thăm".
Thật sự sợ mấy vụ này lắm, sợ cái cảm giác thích ai đó từ cuối cấp 2 rồi. Bạn bè thì chúng cứ thuyết phục tôi quen đi chứ cứ sống vậy hoài giống "gay" quá, mà ngươi đó cũng sắp chuyển trường rồi tội người ta...Người ta thích mình mà mình không phản ứng cũng kì thôi thì thử xem sao. Đây là cuộc tình ngắn ngủi có hợp đồng, kéo dài chưa tới một tuần lễ rồi cũng kết thúc nhẹ nhàng vì được báo trước. Sao tình cảm có thể xem là một trò chơi được vậy, muốn quen rồi chia tay dễ đến vậy? Một dấu chấm hỏi lớn và tôi bắt đầu thấy sợ, hay tại tôi nhát quá nhỉ, nhát hơn mấy đứa con trai trong lớp, trong trường. Sợ tình cảm trai gái – một nỗi sợ kinh điển cho mấy thằng “FA”, cũng là một bước ngoặt lớn, là một lỡ lầm lớn. Sơ đồ lớp thay đổi, tình cờ tôi ngồi bên cạnh cô ấy, cô gái mà tôi thấy dễ thương nhất lớp. Cô ấy và mấy cô bạn của mình thấy tôi vui tính, nhìn mặt ngu ngu dễ giỡn nên cũng hay nói chuyện, vui đùa với tôi. Ừ thì hai đứa cứ bị chọc là "hoàng thượng, hoàng hậu", nhiều khi cô ấy hỏi giỡn mà không biết giỡn hay thiệt nữa vì cô ấy trẻ con khó đoán lắm, "mày quen tao đi?" câu hỏi nặng óc nhỉ? Câu hỏi khó trả lời lắm dù biết mình thích người ta nhưng lúc này những suy nghĩ phức tạp hiện ra nào là bao lâu, có bền không, có quan tâm nhiều không, đây chỉ là cảm nắng hay thực sự mình thương người ta nhìu lắm,...

Tuổi học trò.


tiếc thay sự im lặng đã làm tôi mất đi cơ hội, nó đã rơi vào tay người khác, người tỏ tình với cô ấy. Khi mất đi thứ gì đó ta mới thấy tiếc, đúng vậy, tôi thấy mình thật ngu ngốc khi để cô ấy đi, tôi nhận ra mình đã yêu vì khi tôi nhìn thấy cô bên cạnh ai kia tôi đã ghen tức nhưng mình có là gì đâu, buồn lắm, buồn như mình mất đi một thứ rất quan trong, thì đúng là vậy mà. Thất vọng, sầu tư chẳng làm tôi khá hơn ðược, nay chúng ta chỉ là bạn, khó lắm nhưng ðể người ta ðược vui thì mình phải tỏ ra tự nhiên, vẫn cố mỉm cười như trước và tôi thành công trong cô ðơn, lạc lõng. Cô ấy không biết tôi buồn. Song song ðó tôi tham gia các phong trào, tôi gắn mình vào ngôi trường với nhiều hoạt ðộng, tôi biết mình có khiếu trong các hoạt động và thừa nhận rằng tôi đã dần dần quen với cảm giác cô đơn này. Hè cũng tới, chia tay vài tuần rồi cũng gặp lại, thời gian trôi qua cũng nhanh mà. Thời gian ấy là thời gian tôi cảm thấy mình được tự do, được thả mình đi khắp nơi, thời gian vui vẻ đến không tưởng. Mấy đứa bạn hỏi sao tôi cứ ở trong trường hoài vậy, tôi chỉ mỉm cười nói nhanh: "ở nhà chán mày ơi!" nhưng ít ai biết tôi phải tự mình tìm lấy niềm vui, để sự cô đơn không lấn át tâm hồn...Tôi cố che giấu nỗi buồn chán phía sau nụ cười, “cười như bệnh”.

                                                          ***

Mình đọc xong đoạn văn trên cũng thấy lâng lâng vị ngọt của rung động đầu đời
mà chỉ tuổi trẻ mới có xao xuyến hồn nhiên như vậy.
Lại thấy yêu con nhiều hơn và thấy cần nâng niu tuổi trẻ cho chúng.
Ở đời cái gì cũng có thể quay lại, chỉ tuổi trẻ là đi không bao giờ trở lại.
Tiếc lắm thay!           

                                                                                                           Tuvida 

12 nhận xét:

  1. Abcdfgh
    [img]http://eva-img.24hstatic.com/upload/1-2015/images/2015-02-23/1424676990-hoa-ban-tay-bac-giua-thu-do--7-.jpg[/img]

    Trả lờiXóa
  2. [img]http://ảnhđẹppro.vn/images/hinh-anh-ve-nhung-canh-rung-mua-thu-cuc-dep1-1024x768-1413838502.jpg[/img]

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. Hùng bò cũng thích đọc lại những chuyện tuổi teen để nhớ lại những cảm giác thời trai trẻ của mình...
    đồng cảm...

    Trả lờiXóa
  5. Lại thấy yêu con nhiều hơn và thấy cần nâng niu tuổi trẻ cho chúng.
    Ở đời cái gì cũng có thể quay lại, chỉ tuổi trẻ là đi không bao giờ trở lại.
    Tiếc lắm thay!
    Cảm ơn bác TV, đúng y chang: tiếc lắm thay nghe xon xót.

    Trả lờiXóa
  6. Ai cũng có tuổi trẻ và ai cũng tìm thấy cái đẹp của thời trẻ của mình. Khi lớn tuổi chắc ai cũng có những luyến tiếc ít nhiều. Nhưng không phải không có điều dở mà ai cũng có thể dễ dàng vượt qua đâu. Cái nạn "mẹ chồng con dâu" không chỉ tồn tại trong sinh hoạt gia đình mà nó đang biểu hiện ở tất cả các khía cạnh của cuộc sống. Khi còn trẻ thì luôn kêu mấy vị già khó tính, cổ điển, cổ hủ, nhưng khi lớn tuổi lại quay lại áp đặt cho lũ trẻ. Phải không nào?. Như thế chính là thái độ coi thường tuổi trẻ và coi thường quá khứ của chính mình. Cũng vì thế mà nhiều người không giám nhớ hoặc cố tình quên tuổi trẻ của mình. Buồn lắm thay.

    Trả lờiXóa
  7. Qủa thật là sau khi đọc tâm sự này của một cháu học trò đang phơi phới tuổi xuân mình nhận ra là đã sai lầm rất nhiều khi dạy con, quá khắt khe với con. Mình cũng như bố mẹ mình chỉ biết dạy con theo bản năng mà không hề được dạy dỗ chỉ bảo từ đâu, sách vở nào. Không trường lớp môn học nào có về cách dạy con để mà học. đến trường từ bé toàn được dạy yêu Tổ quốc yêu đồng bào mà không cảm được. Khi biết xứ người từ bé dạy con theo sách vở ngay từ một tuổi đến 13 tuổi là dạy con : Không được làm phiền người khác.v.v.v. Nay có cháu rồi mới thấy chúng dạy con ăn, ngủ dễ như chơi. hơn một tuổi mà ngồi tự xúc ăn.v.v.v. và và và..
    Chỉ còn biết là ta đừng vội trách các cháu những chuyện cúng quả ngày lễ tiết... thử nghĩ lại tuổi mình như nó ngày xưa xem sao? quy luật không dễ dàng mất các bác ạ, hãy dành cho các cháu thời gian vì chúng còn rất nhiều thứ mà ta đang mất.

    Trả lờiXóa
  8. Thấy Tuvida "lăn tăn " , mình cũng bâng khuâng.
    Làm sao nói đc lòng mình bây giờ nhỉ.
    Chợt nhớ, Đỗ Trung Quân, cho TV chút nha.


    chút tình đầu
    Tác giả: Đỗ Trung Quân
    Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
    Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
    Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
    Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu

    Mối tình đầu của tôi có gì ?

    Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
    Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
    Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
    Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về

    Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
    Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
    Người con gái mùa sau biết còn có gặp lại
    Ngày khai trường áo lụa gió thu bay....

    Mối tình đầu của tôi có gì?

    Chỉ một cây đàn nhỏ
    Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
    Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
    Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm

    Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
    Em hái mùa hè trên cây
    Chở kỷ niệm về nhà
    Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
    Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

    Cùng thăng hoa lên đi, đâu rồi những ngon gió phóng khoáng không dứt của vùng đồi Tích lương...

    Trả lờiXóa
  9. Lâu lắm không thấy Cao Lan ngày hôm rồi ngồi nhậu với đoàn Phượt của anh Dũng Chít gọi điện mà không được nghĩ rằng Cao lan đi Tây rồi.
    Cao Lan lặn biển hay sông mà lâu thế?

    Trả lờiXóa
  10. Cao Lan gan cũng to. Bữa nào vào ta cùng uống và hỏi vài câu với ĐTQ về bài này. Lần trước đã kết hắn tội to gan khi hắn dám nhận: "mùa hè của tôi" còn câu : "mang đến lại mang về" có tích của nó đấy Cao Lan ạ.

    Trả lờiXóa
  11. nguyen Huu Nhi K8MBlúc 14:51 15 tháng 6, 2015

    "..Rồi một chiều tóc trắng như vôi
    Trên cao rụng đầy lá úa ..."
    Ai cũng có một thời hoa lửa
    Ai cũng có một thời ...nhưng chẳng giống ai
    60 năm rồi áo lụa có phôi phai
    Phượng vẫn đỏ cháy hoài trong ký ức
    Bài thơ cũ vẫn để hoài trong cặp
    Biết có dịp nào để tặng Tuân ơi

    Khi nào ra Bắc đến chơi
    Nhớ câu gặp bạn " Rượu vơi , tình đầy "

    Trả lờiXóa
  12. Hóa ra ông trời cho mọi người cái na ná giống nhau. Chỉ có ai viết ra. Bác Nhĩ này chắc nhiều thơ không kịp đưa hay lại giống nhạc sỹ NVTý đêm viết Dư âm đây?

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài hình ảnh, video, bài hát vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]