LÒNG
CAN ĐẢM
ThọK8MA
Đây
là truyện của Hoàng Nguyên Hải được nhiều bạn đọc facebook quan tâm
THẾ NÀO LÀ LÒNG CAN ĐẢM!
Ghi chép tại BV
(Truyện cũ viết năm 2013 tái bản )
Đó là khoảng tháng 8 năm 2007, tôi gặp 1 chấn thương đầu gối trái trong 1
trận bóng đá. Sau khi cầm phim chụp cắt lớp (cộng hưởng từ) lên xem, ông bác sỹ
bảo ngay: Vỡ sụn chêm, MỔ ngay! May hồi ấy tôi yêu 1 em, em này có bố là bác sỹ
chủ nhiệm khoa chấn thương chỉnh hình, thế là tôi được nhập viện ngay để mổ.
Trong y học thì những chấn thương như vậy người ta gọi là Tiểu phẫu, tức là
phẫu thuật đơn giản. Hồi ấy còn độc thân, sống 1 mình, nên lúc đó tôi nghĩ rất
đơn giản, chắc chỉ khoảng vài hôm là đi được, CAN ĐẢM NHƯ MÌNH thì TIỂU PHẪU
coi như muỗi đốt, nên tôi cứ vào viện 1 mình không báo cho ai cả. Nhưng đời
không đơn giản như Bác sỹ nói, hay như tôi nghĩ!
Mổ từ lúc 8h đến 9h sáng là xong, đại khái bác sỹ nói với tôi rằng: cái sụn vỡ
rồi, không giữ được nên phải cắt. Mổ xong, em y tá (ngon phết) cong mông đẩy xe
đưa tôi về phòng hậu phẫu, lúc ấy thuốc tê nó còn chưa tan nên từ ngực trở
xuống như 1 khúc gỗ, sờ không có bất kỳ cảm giác gì. Y tá hỏi tôi:
- Người nhà anh đâu?
- Đây em!
Tôi chỉ sang 2 thằng bạn đang cười nhăn nhở vì thấy tôi cởi truồng quấn mỗi tấm
chăn mong tang trên giường, hàng họ trông như đem phơi nắng. Người ta nói không
sai, bạn bè bao giờ cũng là những đứa tốt, khi mình bị NGÃ chúng nõ sẽ ĐỠ DẬY
nhưng phải CHỜ chúng nó CƯỜI XONG cái đã, cuối cùng đỡ xong nó cũng vứt mình
đấy thôi! (nhân tiện TS chúng mày vào thăm bạn chỉ lo làm quen y tá!)
- 2 anh này trông anh hàng ngày à?
- KHÔNG! Điên à? Hai thằng bạn như đỉa phải vôi: Bọn anh chỉ vào thăm nó thôi,
chăm nó kinh bỏ mẹ!
- Không được rồi! Y tá nói: Anh phải bất động vài ngày, phải có người chăm anh
ngay hôm nay!
Nhục chưa, thế là phải gọi điện về quê cho các ông anh, rồi họ hàng ở quê họp
khẩn cấp để cử 1 ông anh họ lên chăm, nhưng mà đêm đầu tiên tôi phải tự chăm
sóc vì ông anh sáng mai mới lên được. Lúc ấy tôi vẫn nghĩ rất đơn giản, có 1
đêm nhằm nhò gì, mình ĐÀN ÔNG cơ mà?
Phòng Hậu phẫu có 5 bệnh nhân, tất cả đều vừa trải qua phẫu thuật. Tôi được ưu
tiên nằm ngoài cùng, bên cạnh là 1 ông em mà sau này tôi mới biết là bộ đội
Trường Sa mới ra quân, quê Hà Tĩnh, bị tại nạn gẫy xương đùi cũng vừa mổ về sau
tôi, cứ tạm gọi là em Bộ đội. Ông em Bộ đội chỉ có duy nhất ông anh ruột chăm
sóc.
Ngay sau giường tôi là giường ông Phó Bí thư tỉnh X mổ cắt ngón chân út vì hoại
tử tạm gọi là Ông Phó, trông khoảng xấp xỉ 50 trông tương đối béo tốt. Ông Phó
ngoài vợ và em gái chăm ngày đêm, còn nhiều họ hàng thay phiên nhau chăm sóc.
Cạnh giường ông Phó là 1 em gái 20 tuổi dân Hà Nội (hình như ở Hoàng Quốc Việt)
phải thay khớp háng do tai nạn giao thông, em gái được mẹ chăm và đặc biệt có
anh chàng người yêu ngày đêm bên cạnh, tạm gọi em gái là Juliet và anh chàng
người yêu là Romeo (tạm thế, lý do sẽ nói sau).
Giường trong cùng là 1 thằng bé rất đáng thương khoảng 11 tuổi, nó bị tai nạn
lao động phải nối cổ tay đứt rời, nhà tận Nghệ An, người chăm sóc là mẹ của
chính thằng bạn chém cụt tay nó, tạm gọi thằng bé là cu Nghệ. Cả 2 ra Hà Nội mà
trong túi còn đúng 1 triệu 500 ngàn mà nghe nói nó phải ở bệnh viện những 10
ngày để theo dõi cái tay vừa nối…
Phải nói đó là 1 đêm kinh hoàng với tôi, 12h đêm là lúc thuốc tê mất tác dụng,
đó là lúc những CƠN ĐAU lên tận óc, không 1 ai bên cạnh, cả người tôi run bần
bật, đau kinh khủng. Lúc đầu tôi chỉ rên nhẹ, sau đó tôi phải cắn chặt răng để
không bật ra thành tiếng, nhưng càng về sau thì cơn đau càng dữ dội, nước mắt
cứ trào ra, cơn đau cứ từng đợt đi từ đầu gối lên đến tận óc… Tôi KHÓC thành
tiếng như trẻ con! Đau đéo thể tả được!
Đến khoảng 2h đêm, khi cơn đau của tôi bớt được 1 chút thì bên giường ông Phó
bắt đầu kêu la. Kinh khủng hơn nhiều, ông đập giường ầm ầm, chửi vợ rồi bắt bà
gọi bác sỹ tiêm giảm đau… Khổ thân bà vợ, cuống cuồng chạy tới chạy lui gọi bác
sỹ trực. Rồi ông gào thét, chửi rủa bác sỹ chậm chạp, chửi vợ ngu dốt, khóc lóc
kêu gào đến nỗi bác sỹ phải tiêm ngay giảm đau cho ông Phó…. Cả phòng bệnh
không ai ngủ được vì ông, TSB ông, thật kinh hoàng!
Bên giường em gái Juliet, tôi chỉ thấy tiếng khóc nhè nhẹ của em, Romeo cầm
khăn ướt thức bên cạnh ân cần lau trán, thì thầm an ủi…
Giường thằng em Bộ đội bên cạnh không có 1 tiếng kêu, sau này tôi biết nó là
thằng đau nhất trong phòng, nó chỉ nhắm mắt, thở nhè nhẹ, thằng anh bên cạnh
ngủ ngon lành mặc cho ông Phó gào thét.
Đặc biệt nhất là cu Nghệ, nó đau cũng phải ngang ông em Bộ đội, nhưng nó không
kêu 1 tiếng nào, nó chỉ nằm đấy trong bóng tối nên tôi không biết nó có nhăn
nhó hay chảy nước mắt như tôi không?
Đêm đó tôi biết rằng không bệnh nhân nào ngủ được, khoảng 6h sáng tôi thiếp đi
được 1 lúc. Tỉnh dậy lúc 8h, tôi thấy người yêu bên cạnh, ông anh tôi cũng đã
lên để chăm tôi, y tá bắt đầu thay băng cho từng người. Sau khi rửa mặt tỉnh
táo, người yêu mua cho bát cháo nóng, tôi cố ăn khoảng 10 thìa cháo rồi ngồi
dậy cho đỡ mệt, muốn ăn thêm mà mồm đắng ngắt không nuốt nổi đành đổ. Nhưng
chưa hết, cả ngày hôm đó cơn đau vẫn dai dẳng, cả phòng không ai nói với nhau 1
câu, vẫn ông Phó gào thét kinh hoàng nhất, rồi đến tiếng rên của tôi, vài tiếng
nức nở của em gái…
Tối hôm thứ 2, khi cơn đau đã bớt dần, tôi bắt đầu hỏi chuyện thằng em Bộ đội:
- Em không đau à?
- Em đau chứ anh, nhưng em chịu được! Thế này là may lắm rồi, bác sỹ bảo chân
em có thể đi lại được, mấy hôm ở Hà tĩnh, em chỉ muốn chết, ra đến HN là em
biết em sống rồi!
- Em bị làm sao?
- Em bị tai nạn xe máy, con ông Phó CT Tỉnh đâm ô tô vào em lúc đang trên đường
đi làm về, xương đùi gẫy làm 3 khúc. Lúc đưa vào bệnh viện Tỉnh, người ta thấy
chân phải em ngắn hơn chân trái, thế là Bác sỹ ở đấy người ta treo chân em vào
1 quả cân để kéo ra. Một tuần treo chân ở Bệnh viện Tỉnh em nghĩ em chết rồi, đau
gấp vạn ở đây, khi được chuyển ra HN là em biết em sống, đáng lẽ em mổ trước
anh vì em đợi 3 ngày rồi, nhưng người ta bảo anh được ưu tiên. Nhưng không sao,
10 ngày vừa qua em chết rồi, giờ mổ xong coi như em sống, đau như đêm qua em
chịu được, nhưng anh khóc to quá em không ngủ được. Em là lính Trường Sa vừa ra
quân, nhà có 2 anh em, nghèo lắm, em mà tàn tật thì sao mà anh em nuôi cả bố mẹ
và em được. Anh không quen chịu đau, chứ em quen rồi, khóc cũng chả ai thương!
- MK! Mày làm anh xấu hổ quá! Anh bị có tý mà kêu váng trời, mày đau đớn 10
ngày mà không kêu 1 tiếng! Anh nể mày!
- Có gì đâu anh, em quen rồi!
- Làm đek có ai quen được với NỖI ĐAU!
Nói chuyện với thằng em Bộ đội này vui phết, tôi phải phục nó, phục cả thằng
anh nó, chăm em từng tý, luôn lo thằng em nghỉ quẩn rồi chán đời. Thằng em thì
thương thằng anh chưa lấy vợ vì nhà nghèo, giờ lại phải lo cho em. MK, nghĩ đến
cái thân mình thấy HÈN thật, chả phải lo lắng cho ai, sinh ra đã sướng, có tý
đau đơn khóc như mưa, có khi mình đêk QUEN với NỖI ĐAU cũng nên? Can đảm cái
con củ khoai gì mình hay với mấy ông THÀNH PHỐ?
Tối hôm thứ 2 cả phòng bắt đầu có chút sức sống, mọi người đã nói chuyện được
với nhau, đấy là nói về bệnh nhân, còn người nhà thì người ta quen nhau lâu
rồi. Giai đoạn này thì cả phòng bất động, đi vệ sinh ngay trên giường, ai cũng
chỉ mặc mỗi cái áo che phần trên, phía dưới cởi truồng cả. Thằng cu Romeo chăm
con bé như chồng chăm vợ, nó cho con bé đi vệ sinh rồi lau rửa từng tý một, mồm
luôn nói cười vui vẻ, không hề nhăn mặt, có cảm giác như nó hạnh phúc khi được
làm như vậy. Lúc con bé nghỉ ngơi thì nó ngồi đọc truyện cho con bé nghe, nắm
tay nhau con bé đặt vào đùi, thỉnh thoảng lại nhìn nhau rồi cười. Nhìn chúng nó
mà mình thèm, lâu lắm rồi mới thấy 1 tình yêu như thế, loại như mình chạy mất
dép, mà có khi Tình yêu làm cho con bé không đau. Tôi nhìn đôi uyên ương rất tò
mò, thế là tôi đánh tiếng hỏi thằng Romeo:
- Em chăm vợ khéo nhỉ?
- Bọn em chưa cưới! Romeo nói: Chúng em yêu nhau từ cấp 3, được 6 năm rồi, bạn
em mổ lần thứ 2 nên cũng quen rồi!
- Em bị sao thế! Tôi hỏi Juliet.
- Em bị xe tải đâm phía sau, phải thay khớp háng, năm ngoái em thay 1 lần rồi
nhưng năm nay nó trục trặc, phải mổ ra chỉnh lại!
- Em chịu đau giỏi nhỉ?
- Giỏi gì đâu anh, đây là lần thứ 2 em mổ, lần trước em nằm viện 1 tháng bạn
trai em phải nghỉ việc chăm em, lần này cũng thế nên ai cũng tưởng chúng em là
vợ chồng! Sau khi em đi lại được, bon em sẽ cưới!
- Đúng rồi! Anh phục thằng bạn em, anh yêu ai lâu nhất chắc được 6 ….tháng. Nó
chăm em còn hơn chồng chăm vợ đẻ.
- Có gì đâu anh! Thằng Romeo nói: Sau này lấy về em bắt cô ấy chăm bù!
Rồi cả 2 đứa chúng nó nhìn nhau cười, mặt con bé tươi hẳn lên, chắc nó hạnh
phúc lắm…
Tôi nhìn sang thằng cu Nghệ, thằng bé 11 tuổi vừa nối tay được 2 hôm. Thằng bé
thật vô cùng CAN ĐẢM, nó không kêu 1 tiếng nào, nó ăn tất cả những gì bà hàng
xóm và là mẹ của thằng chặt cụt tay nó mua cho ăn, đó hầu như là những thứ rẻ
nhất ở cái bệnh viện này. Tôi vẫn cho nó sữa tươi và hoa quả, tôi thì có ăn
được đâu, cứ thừa là cho nó nên nó có vẻ quý tôi lắm. Tôi hỏi thằng bé:
- Em có đau không?
- Em đau, nhưng em chịu được!
- MK! Chúng mày đứa nào cũng chịu được, cả phòng có mỗi tao với ông bác này –
tôi chỉ sang ông Phó- là kêu la ầm trời, trong khi bị nhẹ nhất? Mà em làm sao
mà cụt tay thế?
- Khổ lắm chú ạ - Bà hàng xóm chăm thằng bé nói- tôi với mẹ nó là hàng xóm, bố
nó làm tận trong Nam, bọn trẻ con nhà tôi với nó đi chăn trâu với nhau … hu hu
hu …Khổ thân cho tôi không cơ chứ???
- Thôi, cô để nó nói xem nào!
- Cháu với mấy thằng đi chăn trâu – Thằng bé nói - ở quê đứa nào cũng có cái
liềm để cắt cỏ, chúng cháu chơi trò bắt ếch rồi tung lên trời rồi lấy liềm chém
làm đôi. Hôm ấy cháu bắt được con ếch cụ, cháu muốn mang về nhưng thằng T (con
bà hàng xóm) nó giật lấy rồi ném lên cao… Cháu nhẩy lên giơ tay bắt thì nó
CHÉM, thế là cụt tay!
- Ôi tổ sư chúng mày nghịch thế hả trời!
- May là chúng nó còn biết nhặt cái tay rồi đem về - Bà hàng xóm nói - y tá xã
ướp đá rồi bảo tôi đưa nó lên Hà Nội, con dại cái mang, nhà tôi cũng nghèo, khổ
quá cơ… hu hu hu..
- Em có giận thằng T đó không?
- Nó là bạn em, chỉ chẳng may thôi, khi nào về em lại đi chăn trâu với nó!
- Bố mẹ em sao không lên cùng em?
- Nhà em nghèo, mẹ phải chăm 2 đứa em nữa, nên không có tiền…
MK, nghe nó nói thấy nghẹn cả họng, sao những con người sinh ra trong khó khăn
nghèo khổ thì luôn có khả năng chịu đựng mọi đau đớn thế nhỉ, trong khi những
đa số những thằng sinh ra trong đầy đủ (như mình) hơi tý kêu gào như cắt tiết?
À quên! Còn ông Phó chưa kể: Ông Phó có vẻ đại gia, mặt mũi trí thức, trông rất
đáng kính, vợ và 1 cô em gái chăm ông như thánh sống, nhưng ông coi đó như
nghĩa vụ của họ, đối xử chả khác gì Ô-sin. Lúc đầu chả thấy ông nói chuyện với
ai, toàn thấy điện thoại gọi về Tỉnh chỉ đạo này nọ, trông oai lắm, đôi khi
thấy ông nói rất nhỏ, cười cợt rúc rích lúc vợ đi mua thức ăn. Tôi đoán ông nói
với GÁI, Quan to thiếu đek gì gái! Khách đến thăm ông tấp nập, toàn các doanh
nghiệp ở Tỉnh, rồi họ hàng bạn bè …ở xa thì gọi điện hỏi han suốt ngày. Nói
thật ra, so với ông thì ở phòng chả ai xứng đáng để nói chuyện, đến hôm thứ 3
tôi mới nói chuyện được với ông. Ông kể là ông định vào Việt Pháp nhưng người
ta bảo bác sỹ ở đó không bằng ở đây với lại ở Tỉnh người ta biết lại dị nghị.
Ông có bạn làm Sếp trong này nên ông tin tưởng, ông định ở phòng riêng nhưng ở
đây không có nên ông phải nằm chung, đợi vài hôm đỡ hơn ông ra khách sạn ở cho
đỡ ngột ngạt. Tôi bảo:
- Víp như chú nằm đây hơi bất tiện, thôi chú chịu khó vài hôm chú ạ!
Thỉnh thoảng ông đọc mấy tờ báo An Ninh, Thanh niên, Thể thao .. ông xem tin
tức rồi nói với cả phòng:
- Thanh niên chúng mày thời nay chỉ biết hưởng thụ, không có lý tưởng như bọn
chú ngày xưa! Suốt ngày chỉ yêu đương rồi đánh chém nhau đầy ra đây này! Hỏng,
hỏng hết, thế hệ như chú về hưu thì không biết chúng mày kế thừa thế nào được?
Rồi ông luôn than nào là đạo đức Gia đình xuống cấp, đạo đức XH suy đồi, nào là
lớp trẻ chúng mày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, không biết thương bố thương mẹ
thì làm sao mà YÊU ĐỒNG BÀO, yêu Nước… TS ông, nghe bực hết cả mình nhưng ông
ấy nói cũng đúng, lại là người lớn nên cũng chả ai cãi làm gì. Tôi cũng kính nể
ông vì biết ông là quan chức TO mà chịu chui vào đây nằm thì chắc cũng là người
Vì Dân vì Nước đây!
Buổi trưa hôm ấy, lúc bà vợ đi mua thức ăn, thấy ông lầm rầm tâm sự được 1 lúc
thì có khách đến thăm, khách nữ. Khách của ông là 1 em gái trông như mẫu tạp
chí Play boy, ngực to, trắng nõn, váy ngắn cũn, mùi nước hoa nó át hết cả mùi
CỨT trong phòng. Ông giới thiệu là em bà con xa của ông ở Hà Nội. Ôi cái Đập
con mèo, từ hôm tiêm thuốc tê đến giờ hàng hóa tôi ngủ li bì, đang lo bị LIỆT
thì khách của ông bước vào nó VỤT ĐỨNG THẲNG dậy chào, mình còn chưa kịp chào
THẰNG EM nó đã chào trước, TSM, LỊCH SỰ vừa vừa thôi chứ, MK , tao có mặc sịp
đâu, LỘ đéo tả được! Thôi con lậy ông Phó, bà con đêk gì, nhìn là biết là HÀNG
rồi, ông tưởng con NGU à, ông làm con phải cho tay xuống giữ khư khư cái cột
lều đây này! Tôi trêu ông:
- Chú còn bà con nào XA quá không đến được thì chú cho cháu số điện thoại, cháu
chả có bà con nào, nhiều khi nghĩ mà tủi?
Em Hàng ngỗi tâm sự với ông trông tình tứ lắm, tay đặt lên bụng ông hỏi han ân
cần, mặt ông rạng ngời hạnh phúc, cười tươi rói, trông trẻ ra cả chục tuổi, TS
ông, ông YÊU em hàng cmnr! Đang lúc ấy tôi thấy vợ ông về, trông ông có vẻ hơi
cuống 1 chút, em Hàng bỏ tay ra khỏi bụng ông rồi chào bà vợ:
- Em chào chị, em là em anh M, anh ấy bận bảo em vào thăm và chúc sức khỏe anh
nhà!
- Chào em!
Bà vợ chỉ nói vậy rồi đặt cơm lên tủ cho ông, đi ra ngoài hành lang ngồi với cô
em gái ông, không nói thêm câu gì nữa. Nhưng lúc bà đi ra, nhìn vào mắt bà tôi
biết bà đoán được, bà chỉ cố CHỊU ĐỰNG thôi, không người vợ nào ngây thơ đến
mức không cảm nhận được điều đó. Một lúc sau thì cô em kia cũng ra về, ông Phó
có vẻ gượng gạo và hơi xấu hổ.
Tự nhiên, lúc đó, nghĩ về những thân phận con người quanh tôi, tôi lại BẬT
CƯỜI! MK, tài thật, ở trong căn phòng có 20 m2 mà mọi thứ TƯ DUY trong đầu tôi
từ trước đến nay đảo lộn hết cả, thế này nhé:
- Thứ nhất là Lòng can đảm không có ở những kẻ sống trong sung sướng, nó không
có sẵn trong mỗi người, nó phải được RÈN LUYỆN. Đó là điều mà những đứa như
thằng em Bộ đội, thằng cu Nghệ nó đã dạy cho tôi.
- Thứ 2 là Lòng can đảm không chỉ thể hiện ở nỗi đau THỂ CHẤT, nó còn thể hiện
ở TÌNH CẢM con người. Với tôi, TÌNH YÊU mà thằng em Romeo dành cho con bé là
Lòng can đảm, với nhiều người (có thể cả tôi) cũng không đủ can đảm yêu thương
như vậy. Bà vợ ông Phó cũng là một người Can đảm, tôi không biết bà còn yêu ông
nữa không nhưng bà chấp nhận hết và cam chịu NỖI ĐAU cho riêng mình.
- Thứ 3 là ngày xưa tôi luôn được bố mẹ giáo dục rằng các bậc cha chú đi trước
là người tốt phải kính trọng học hỏi lấy làm gương, phải ngoan ngoãn nghe lời,
không được cãi…Còn các quan chức nhà nước là người lo cho dân, lo cho nước nên
phải học hỏi, phải phấn đấu, phải tuyệt đối tuân thủ, phải …phải…. Nhưng ở cái
phòng bệnh này thì khác, tất cả mọi thứ hình như đảo lộn hết cả. Lẽ ra người
tôi phải coi là tấm gương là ông đấy ông Phó ạ! TS ông! Ông mang cả hàng vào
viện thì tôi cực kỳ NỂ ông! MK ông luôn nói ông không tin vào LỚP TRẺ, nhưng
nói thật rằng cho TIỀN tôi cũng không dám tin vào cái LỚP GIÀ như ông. Đến vợ
ông chăm ông như thánh, sống bao năm mà ông còn không coi bằng con bồ của ông.
Thử nhìn thằng Romeo nó chăm người yêu nó xem liệu ông (hay cả tôi) có làm được
1 phần ngàn của nó không, hay chỉ nhìn thấy CỨT là nôn hết ra rồi? Thử nhìn 2
anh em thằng Bộ đội nó chăm nhau xem tình cảm anh em nó thế nào, nó đau gấp vạn
lần ông với tôi cộng lại mà nó có kêu tiếng nào đâu, nó đau mà vẫn lo cho anh
nó chứ đâu như ông, quát em gái như con ở? Thử nhìn thằng cu Nghệ mới 11 tuổi
nó can đảm thế nào, bạn nó chặt cụt tay nó mà nó không hề giận, tôi chắc với
ông rằng chỉ cần 1 nhân viên Tết quên đến nhà ông chắc ông ĐÌ nó không ngóc lên
được ông nhỉ? Tôi chả biết ông làm được cái gì cho DÂN cho NƯỚC như cái lý
tưởng của ông, nhưng đến GIA ĐÌNH ông mà ông coi không bằng mấy đứa con gái XH
thì tôi chắc ông chả làm đek gì được cho XH này đâu? Nhưng thật may là còn có
mấy đứa trẻ NHÀ QUÊ ấy, chúng nó đại diện cho những thứ TỐT ĐẸP còn lại của xã
hội này, chứ không tôi cũng đek biết tin vào THẾ HỆ nào nữa!
- Thứ 4 là trước đây tôi không coi trọng người NHÀ QUÊ cho lắm, mà hình như đó
là đức tính CHUNG của người thành phố thì phải, nhưng nhờ 2 thằng cu em đó mà
tôi phải nghĩ lại rồi. Có lần khoảng năm 2004, đi công tác dọc theo đường mòn
Hồ Chí Minh tôi có ghé qua nghĩa trang Liệt sỹ Trường Sơn. Ở cái nghĩa trang
liệt sỹ rộng bát ngát đó có hàng triệu ngôi mộ được phân theo các vùng miền đất
nước. Rộng nhất chắc có lẽ là khu đồi Nghệ An và Thanh Hóa, tôi không thể đi bộ
hết được vì nó quá rộng với hàng trăm ngàn ngôi mộ. Tôi cũng muốn tìm khu vực
Hà Nội nhưng không thấy, chắc nó lọt thỏm đâu đó giữa biết bao vùng miền NHÀ
QUÊ khác. Vậy thì nơi nào CAN ĐẢM hơn, chắc không phải HÀ NỘI rồi? Tôi tin rằng
nếu Thủ Đô phải đặt ở Tỉnh nào có nhiều công lao với công cuộc giải phóng đất
nước này nhất thì chắc chắn nó sẽ nằm đâu đó giữa Nghệ An và Thanh Hóa. Lúc đó
thì Hà Nội chắc thành NHÀ QUÊ mất? Có lẽ dân THÀNH PHỐ phải làm cái TƯỢNG ĐÀI
để tỏ lòng biết ơn người sự hy sinh của người NHÀ QUÊ đặt ở giữa Thủ đô này có
phải không nhỉ?
Một tuần sau tôi ra viện, trước khi về tôi mang cho hết mấy thứ thuộc về bệnh
viện cho 2 thằng em kia, không muốn cầm về bất cứ cái gì cho nhẹ thân. Tôi cho
thằng Bộ đội nạng inox, ống ted xịn (loại ống bó chân không cho cử động),
giường gấp cho thằng anh nó nằm với mấy loại thuốc giảm đau linh tinh. Thực
phẩm còn thừa như sữa hộp, sữa tươi, hoa quả bánh kẹo… cho hết thằng cu Nghệ
với mấy trăm ngàn nữa. Vác mỗi cái xác về nhà cho nhẹ nhàng, xa nhà 1 tuần chỉ
muốn về thật nhanh, quá hãi bệnh viện rồi. Thằng Bộ đội cảm động lắm, nó cứ bảo
anh ghi số của em, khi nào anh vào Hà Tĩnh gọi cho em đi uống rượu… Cả thằng cu
Nghệ, đua nhau cảm ơn cứ như mình ân nhân chúng nó.
Nói thật ra thì nếu gặp lại tôi phải CẢM ƠN chúng nó, lúc đó tôi sẽ nói rằng:
- Cảm ơn thằng em Bộ đội đã kể anh nghe chuyện ở Trường Sa mỗi ngày, nó khác
hẳn những gì mà anh vẫn nghe trên ti-vi, nó khắc nghiệt và căng thẳng hơn nhiều
so với những cái chúng ta ở nhà vẫn biết. Cảm ơn thằng cu Nghệ, em thật dũng
cảm vô cùng và đầy lòng vị tha. Với những suy nghĩ tốt đẹp trong tâm hồn chúng
mày, anh chắc chắn sau này 2 đứa sẽ trở thành người có ích cho XH. Về đôi uyên
ương Romeo và Juliet, anh cảm ơn các em vì nhờ có các em mà sau này anh học
được cách chăm sóc gia đình. Chắc chắn sau đó 2 đứa sẽ lấy nhau và sống suốt
đời hạnh phúc vì anh nghĩ rằng mọi ĐAU ĐỚN 2 đứa đã cùng nhau vượt qua rồi!
Còn cô bạn gái của tôi, rất tiếc là 3 tháng sau chúng tôi không còn là NGƯỜI
YÊU của nhau nữa, tôi CƯỚI cô ấy và vẫn ĐAU KHỔ cho đến bây giờ. Do đó tôi cũng
xứng đáng trở thành người CAN ĐẢM phải không các bạn nhỉ?
À lại suýt quên ông Phó, MK, một lần nữa để kết thúc bài viết này theo phong
cách CŨ của TÔI: TSB nhà Ông!