VỀ
MỘT BÀI VIẾT...
ThọK8MA
Đây
là bài được đăng lại nhưng vẫn gây xôn xao dư luận, có thể là của một bạn trẻ
người Nhật thật và cũng thể của ai đó hay chính của người Việt mình viết ra
nhưng bất luận là của ai nội dung bài viết cũng đáng để người đọc suy ngẫm...
MỘT BẠN TRẺ NGƯỜI NHẬT ĐANG DU HỌC Ở
VIỆT NAM VỪA CÓ BÀI VIẾT GỬI GIỚI TRẺ VIỆT NAM . BỨC THƯ KHIẾN DƯ LUẬN XÔN XAO
.
“Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan”
Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn 4 năm sinh sống tại
Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người
Việt: “Sự thật mất lòng”.
Song không vì thế mà tôi sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa
hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như
một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát
khỏi cơn ngủ gục – ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị
thật bị mai một.
Tôi có một nước Nhật để tự hào.
Niềm tự hào về đất nước của giới trẻ Việt Nam... |
Tôi có một nước Nhật để tự hào.
Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc.
Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất”.
Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên,
hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình
gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân
Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước Nhật như thế”.
Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên
chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”.
Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác.
Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị,
khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.
Một biểu tượng đẹp nhưng không giàu - Núi phú sĩ quanh năm phủ tuyết trắng. |
Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai.
Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”.
Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn
thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn.
Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ.
Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống
lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra.
Thế đấy, không có những “chiến thắng lẫy lừng khắp năm châu bốn
biển” để nói về nước Nhật, nhưng thương hiệu “made in Japan” là thương hiệu uy
tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng mà
tôi từng biết.
Bạn cũng có một nước Việt để tự hào.
Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài
nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa…
Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề
nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong
sự giàu có ấy.
Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên
nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc.
Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ
cạn. Thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy. Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình
sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở các
nhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường,
sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, không phải
việc của mỗi người dân.
Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai,
nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi
sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể
khác. Vì sao nên nỗi?
Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ
nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể
hiện trong cách hành xử đời thường. Thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi
ngày.
Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không
biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học .
Người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy
Bird đã không phải chết yểu đau đớn. (Flappy Bird là một trò chơi điện tử hấp
dẫn do một bạn trẻ người Việt Nam sáng tạo, nhưng không được truyền bá rộng
rãi)
Người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra khỏi thủ đô
một chuyến thì sẽ được mục sở thị . Người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng
xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và
cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng.
Người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ
hội để mánh mung, lọc lừa.
Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con
cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… Nhưng xuất
phát không phải vì đam mê, mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi…
Vì đâu nên nỗi?
Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng
to lớn, ai cũng nhìn thấy, chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn
thấy. Vì sao nên nỗi?
Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào
điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình.
“Là một người Việt – khó lắm ! Thật vậy sao?”
Đau xót lắm vì dễ hiểu quá cái điều bạn luu học sinh người Nhật nọ viết ra ở những dòng cuối thư:
Trả lờiXóa" Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn......"
Và khi người Nhật bảo ;"Là một người Việt khó lắm ! " Thì cũng nên thông cảm cho bạn vì người ta không quen nếp sống, lối nghĩ như người Việt ta mà- Thật vậy đấy !
Nhật Bản, Việt Nam cùng máu đỏ da vàng mà sao có nhiều khác biệt để so sánh đến thế.
Trả lờiXóaTôi vẫn thường nói với bạn bè tôi, nhất là các bạn trẻ bây giờ rằng:
Sau thế chiến thứ 2, năm 1945, với thảm họa của 2 quả bom nguyên tử do Mỹ ném xuống đất Nhật, nước Nhật tan hoang. Thế mà đến năm 1964 (sau chưa đến 20 năm) nước Nhật đã trở thành một nước công nghiệp. Còn chúng ta???
Tết này con gái tôi từ Nhật về nhà ăn tết. Trong lúc cả nhà cùng đi du xuân, cháu đã nhiều lần nhắc nhở bố, mẹ, chị, em và các cháu về việc thực hiện văn hóa và pháp luật như không vượt đèn vàng, nếu không có thùng rác thì đút rác vào túi chứ không ném ra đường... Thế đấy, họ đã có điều gì trên đầu mà họ lại khác chúng ta vậy...
Bài này mình đọc nó trên mạng lâu rồi, của cậu học sinh Nhật học năm thứ tư Đại học Nhân văn (VN tại HNội). Trên blog nhà mình thì mình cũng xin tham gia một vài ý.
Trả lờiXóaKhi đọc bài này cảm xúc của ta là gì? với TV thì thấy bạn người Nhật này nói quá đúng, họ không nói quá cũng chẳng khách sáo gì mặc dù đã biết câu tiếng Việt ; SỰ THẬT MẤT LÒNG. Thế mà vẫn viết, còn ta thì không dám, ta chỉ thích khen mà hay khen quá lên, không dám nói , viết về cái xấu của mình, đương nhiên là cũng phải biết cách chê thì người nhận có cơ hội sửa chứ không thể chê một cách thô lỗ.như báng bổ trù dập người ta.
Mình có một đứa con nuôi ngườ Nhật năm nay vào Đại học, con gái mình cũng là con nuôi gia đình một người Nhật. Các cháu hay qua lại thăm nhau, và gia đình mình với gia đình đó kết thân từ sợi liên kết của các cháu nên biết khá nhiều về họ. Tới Nhật mình vô cùng ngạc nhiên về sự chu đáo thân thiện và ý thức cộng đồng của họ. Các bạn đã biết có những chỗ người ta bán hàng mà không ở đó, chỉ có hàng và thùng gỗ nhỏ đựng tiền nếu ai mua thì bỏ tiền vào đó. Mình đi nhiều nơi nên rút ra một kết luận là : Môi trường nào thì bộ mặt xã hội ấy. Mà để có môi trường tốt thì các cấp chính quyền phải làm gương trước dân. Như Singapore từ 1964 Thủ tướng và các bộ trưởng cứ sáng Chủ nhật là đi ra phố lượm rác, làm sạch đường phố.v.v.v.
Ta từ 1954 hay gần hơn là 1975 đến nay môi trường cứ xấu dần đi. Nay xe biển số xanh chạy vi phạm tràn lan, cảnh sát làm ngơ vì cũng chẳng muốn dây vào với ...thế thì...
Ở ta, đời này truyền đời kia ; khi con, cháu khóc thì bế lên đánh cái bàn hay cái ghế hay vật gì đó : mày làm đau cháu bà..v.v.v cháu bé bất ngờ vì ngạc nhiên nên nín không khóc nữa. Ngày nọ qua ngày kia, cháu chạy ngả và khóc mẹ hay bà lại bế lên đánh nhẹ cái gì gần đó bảo mày này, mày làm ngã cháu bà. Cháu cứ ngạc nhiên rồi nín cứ thế quen dần theo năm tháng ngấm hết vào người.
Chúng ta ngay từ tấm bé thơ đã được dạy một truyền thống đổ lỗi cho người khác. Chúng ta phải thừa nhận cái sai, cái dở thì mới tiến bộ được.
Muốn theo kịp các nước bạn gần như Thailand, Malaysia, Singapore thì phải thay ngay …cái gì nhỉ. Cái môi trường.
TV đã phân tích và có quan điểm rõ ràng về việc cần thiết phải thay đổi môi trường để VN phát triển hòa nhập với TG. Mình cũng thống nhất phải mổ xẻ để cắt bỏ những cái xấu kìm hãm sự tiến triển của xã hội.
Trả lờiXóaTrên mạng người ta kê ra một số thói hư tật xấu của người Việt::
1.Tự giam hãm mình trong lũy tre làng.
2.Kéo bè kéo cánh nắm giữ quyền lực
3.Đám đông chỉ chờ kiếm chác
4.Chưa trưởng thành trên phương diện công dân
5.Nhìn đâu cũng thấy chuyện đáng chê cười
6.Tha hóa một cách tự nhiên
7.Quá thiết thực hóa tầm thường
8.Dân khí bạc nhược
9.Pháp luật đơn sơ
10.Làm ra vẻ yêu nước để mưu lợi riêng
11.Co mình trong hủ lậu
12.Văn chương nặng về chơi bời đùa giỡn
13,Lười biếng và hay nói hão
14.Không có can đảm là mình
15.Chăm học nhưng chưa thoát khỏi tư cách học trò
Một số bài liệt kê các thói xấu khác nhau nhưng mình thấy cộm nhất là : DỐI TRÁ . Quanh sự dối trá này có quá nhiều vấn đề và là mảng rộng để bàn luận.
Trả lờiXóaĐấy mới chỉ là hiện tượng giờ có nhiều hơn xưa mà thôi .Nước nào ,dân tộc nào chả có loại người thế nọ thế kia.Vấn đề là ngày xưa chúng ta đâu có thế mà bây giờ sao nó lại phổ biến đến thế ,.có ai chỉ được nguyên nhân không ?Tôi thấy có người chỉ ra rồi đấy đó chính là TBT N P Trọng nhưng chỉ ra số không nhỏ ấy chứ có làm được gì đâu nhỉ ?
Trả lờiXóaAi cũng biết kêu do : nền thấp, nhà dột....và quen nghe dối trá đó mà !
Trả lờiXóaCác pac nói nhiều đến nguyên nhân nhớn, nguyên nhân sâu xa, nhưng Hùng bò chỉ nhìn gần từ cá nhân mình thôi.
Trả lờiXóaĐó là ta có thể nhìn thấy cái sai của người khác rất nhanh, phê phán thói hư tật xấu của người khác rất tài và chỉ ra cách giải quyết rất giỏi. Nhưng ngược lại ta rất hay vi phạm chính những điều ta hay phê phán.
Kể cả ngay trong còm của pac Quang cũng có đề cập đến, đó là chuyện cô con gái học ở Nhật về cứ thỉnh thoảng phải nhắc anh chị em không vượt đèn vàng, không xả rác ra đường v.v..., như vậy chắc là nhà ta có hiện tượng hoặc chuẩn bị có hành động vi phạm mới bị nhắc nhở chứ. Hì, hì, hì..., nói vậy cho vui pac Quang đừng giận Hùng bò, chứ Hùng bò cũng có bài học cay đắng từ cô cháu gái U15, sinh ra và lớn lên ở Đức, được bác Hùng cho đi dạo phố Hà Nội. Bác đang ốm, mũi sụt sịt, cô cháu gái đưa cho bác tờ khăn giấy, bác xỉ mũi xong, tiện tay hạ kính thả giấy xuống đường. Cô cháu gái kêu toáng lên, bắt bác dừng xe xuống nhặt khăn giấy vứt vào thùng rác. Hùng bò xấu hổ quá nhưng cũng phải xin lỗi cô cháu gái, dừng xe xuống nhặt rác. Từ sau vụ đó, Hùng bò ra đường cố gắng chấp hành nghiêm chỉnh luật giao thông và nếp sống văn minh. ( Nói vậy thôi chứ vẫn còn tội hút thuốc xong, mắt trước mắt sau, quăng ngay mẩu đót xuống đường - Sau bài còm này sẽ cố gắng bỏ tật xấu này ).
Vì vậy, Hùng bò cho rằng chúng ta chẳng cần hô to nói lớn làm gì, bàn đến những chuyện bất khả thi hoặc chuyện ngoài tầm, ngoài sức của chúng ta. Ta cứ tự giác làm những gì mà ta thấy đúng, thấy tốt, dù rằng khi ta làm cái đúng có thể mọi người thấy ta lập dị vì ta làm khác kiểu nhiều người khác đang làm, dù rằng cái tốt ta vừa làm vô cùng nhỏ bé mà trước đây chúng ta coi thường hoặc bỏ qua, giống như những mẩu chuyện ngắn mà Mr Tuvida mới đăng. Mỗi khi làm được một việc gì tốt dù nhỏ bé, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn, hoặc giống như AQ chính truyện, ta tự sướng vì ta thấy ta giống người Nhật được một tý rồi.
Hùng bò cho ví dụ gần như hầu hết với mọi người. Để thay đổi thói quen xầu - khó quá. Sự thay đổi chẳng đâu xa mà ngay từ những cái nhỏ nhặt nhất nếu nó làm ảnh hưởng xấu đến môi trường.
Trả lờiXóaĐọc bài của TV thấy thật thú vị, Thủ tướng và các Bộ trưởng Singapore mỗi sáng chủ nhật đi lượm rác ...làm tớ liên tưởng đến các Bộ trưởng của Ba lan ham mê đá bóng, chả thế trong hai kỳ Ba Lan là đội đứng thứ 3 TG (chung kết chỉ có 16 đội, lọt vào là sự cam go ngay ở vòng loại).
Ngày còn đi học PT, ĐH bọn mình hay được các thầy kể cho nghe tin tức thời sự, có những chuyên như : Ở Hội nghị Pa ri quốc kỳ VN rộng và treo cao hơn quốc kỳ Mỹ cũng là một thắng lợi (bây giờ thì biết là bịa...), chuyện ngoài lề Hội nghị khi Lê Đức Thọ xoáy về lịch sử VN hơn 4000 năm, còn Mỹ mới có 200 năm, lúc Kissinger còn chưa đi học thì ông đã...dù chưa hiểu lắm nhưng sự vụn vặt đó làm mình nhớ tới tận bây giờ. Sẽ là xấu hổ nếu họ biết đó là một trong những nội dung của thời sự cho sinh viên.
Nhưng vẫn hy vọng tới ngày chính người VN bằng tri thức và sự học hỏi không ngừng...tìm ra và thực hiện đường hướng phát triển đưa đất nước ra khỏi sự tụt hậu với ngay các nước trong khu vực (mà ngày học PT môn địa lý chỉ sơ lược vài dòng đó là những nước có nền kinh tế nghèo nàn, lạc hậu...)