Bầu Trời Trong Quả Trứng
(Chuyện của một chú gà con)
Tôi kể với các bạn
Một màu trời đã lâu
Đó là một màu nâu
Bầu trời trong quả trứng
Không có gió có nắng
Không có lắm sắc màu
Một vòm trời như nhau:
Bầu trời trong quả trứng.
Tôi chưa kêu “chiếp chiếp”
Chẳng biết tìm giun, sâu
Đói no chẳng biết đâu
Cứ việc mà yên ngủ…
Tôi cũng không hiểu rõ
Tôi sinh ra vì sao
Tôi đạp vỡ màu nâu
Bầu trời trong quả trứng
Bỗng thấy nhiều gió lộng
Bỗng thấy nhiều nắng reo
Bỗng tôi thấy thương yêu
Tôi biết là có mẹ
Đói, tôi tìm giun dế
Ăn no xoải cánh phơi…
Bầu trời ở bên ngoài
Sao mà xanh đến thế!
Trời xanh mà tôi nghĩ
Trời xanh mà tôi yêu
Trời xanh ấy mang theo
Cả nỗi lo nỗi sợ
Tôi lo bão lo gió
Tôi sợ cắt sợ diều
Thoáng bóng nó nơi nào
Tôi nấp ngay cánh mẹ…
Nhưng ngoài trời xanh thế
Sao tôi lại ẩn đây!…
Khi đó tôi nghĩ ngay
Bầu trời trong quả trứng
Không có diều có cắt
Không có bão có mưa
Không biết đói biết no
Không bao giờ biết sợ…
Nhưng trời ấy chưa vỡ
Thì tôi cũng chẳng về
Tôi đâu còn như xưa
Tôi ngày nay đã lớn
Tôi ngồi trong chắc chật
Thế tôi cựa làm sao!
Còn nỗi nhớ gắt gao
Màu trời xanh này nữa
Nhớ anh em nhớ mẹ
Tôi nhớ vui nhớ buồn…
Biết bao điều lớn hơn
Nỗi lo và nỗi sợ.
Này trời xanh tôi ở
Biết rằng tôi lớn khôn?
Một diễn viên múa với những vần thơ cháy bỏng về tình yêu. Thơ về trẻ em vẫn chất chứa nội tâm...
Trả lờiXóaTài sắc vẹn toàn mà bạc mệnh.
Một tai nạn thảm khốc đã cướp đi 2 nhà thơ, một kịch gia nổi tiếng, và bé gái- đứa con kết tụ tinh hoa của họ.
THƠ TÌNH XUÂN QUỲNH
Trả lờiXóaTHUYỀN VÀ BIỂN
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa...còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau-rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nấu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố./
SÓNG
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
- Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Những con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dẫu muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Đễ ngàn năm còn vỗ
THƠ TÌNH XUÂN QUỲNH
Trả lờiXóaNÓI CÙNG ANH
Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẽ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng chừng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói ngày mai
Người khác lại nói lòi yêu thuở trước
Đời sống chẳng cô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí, như mầu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng chừng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đó Tình Yêu em muốn nói cùng anh
Nguồn gốc của muôn vàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thật sự Người hơn
THƯƠNG VỀ NGÀY TRƯỚC
Bao người yêu đi tiễn đưa nhau
Những chuyến xe khuất về biên giới
Người tôi yêu trước cũng là bộ đội
Ngày lên đường tôi chẳng tiễn chân theo.
Ngày ấy nào anh đã có em đâu!
Tuổi mười sáu ghi nhiều nhật ký
Những làng phố, những tình yêu thơ trẻ
Có dòng nào trong đó nhắc tên em?
Chuyện qua rồi anh cũng đã quên
Chẳng dám trách, chỉ thoảng buồn nho nhỏ
Lòng những muốn trở thành ngọn cỏ
Bên lề đường ngày ấy tiễn anh đi
Muốn thành rừng muôn tán lá chở che
Muốn thành suối giữa đường xa nắng rát
Khi anh ngủ em muốn thành bài hát
Hát ru lời của mẹ ngày xưa
Cơn sốt rừng vàng mắt sạm da
Em, đồng đội sẻ cùng anh ca nước
Làm hạt bụi dưới chân anh bước
Làm mái nhà che những cơn mưa
Bao gạo quàng vai trong cơn đói sớm trưa
Làm ánh lửa giữa rừng khuya phía trước
Lòng em thương làm sao mà nói được
Như trời xanh vô tận mãi màu xanh
Dẫu bây giờ em đã ở bên anh
Chung lo lắng, chung vui, buồn mơ ước
Em vẫn cứ thương về ngày trước
Người yêu em thuở trước có em đâu...
BAO GIỜ NGÂU NỞ HOA
“Nắp đàn khóa sợi dây vẫn hát:
Bao giờ ngâu nở hoa...”
L.Q.V.
Những bông hoa nho nhỏ
Chỉ có chút hương đầm
Ẩn vào trong kẽ lá
Như mối tình lặng câm
Vượt qua bao tháng năm
Vượt qua đồi qua suối
Bỗng gặp một mùi hương
Như lời yêu thầm gọi
Như ánh đèn chờ đợi
Như ánh mắt bao dung
Trong cơn khát cháy lòng
Bỗng tìm ra nguồn nước...
Mùi hương không hẹn trước
Tình yêu đên bất ngờ
Em đâu biết bao giờ
Mùa hoa ngâu ấy nở
Anh như cây đàn khóa
Sợi dây còn âm vang
Em đi hết lòng em
Lại gặp lời hát đó
Hoa ngâu ở nơi nào
Em cũng không biết nữa
Em chỉ biết tình em
Như ngâu vàng vẫn nở...
THƠ TÌNH LƯU QUANG VŨ
Trả lờiXóaVÀ ANH TỒN TẠI
Giữa bao la đường xá của con người..
Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài..
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
..Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại..
Khi cằn cỗi.. thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh..
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn em, em từ miền cát gió
Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày ở bên em
Anh biết tình yêu không phải vô biên
Như tia nắng chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại..
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi
..“Anh yêu em và anh tồn tại”..
Em của anh ơi, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè bên cửa sổ
Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ..
..Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao..
GỬI QUỲNH TRÊN MÁY BAY...
Có phải vì mười lăm năm yêu anh,
..trái tim em đã mệt?..
Cô gái bướng bỉnh,
Cô gái hay cười ngày xưa..
..Mẹ của các con anh,
..một tháng nay nằm viện..
Chiếc giường trắng, vách tường cũng trắng..
Chỉ mình em với giấc ngủ chập chờn,
..Thương trái tim nhiều vất vả, lo buồn
Trái tim lỡ yêu người trai phiêu bạt..
..Luôn mắc nợ những chuyến đi, những giấc mơ điên rồ, những ngọn lửa không có thât..
Vẫn là gã trai nông nổi của em
Người chồng đoảng của em..
Mười lăm mùa hè chói lọi, mười lăm mùa đông dài..
Người yêu ơi, có nhịp tim nào buồn khổ vì anh?..
Thôi đừng buồn nữa, đừng lo phiền..
Rồi em sẽ khỏe lên,
Em sẽ phải khỏe lên..
Bởi ta còn rất nhiều dặm đường phải đi..
..Nhiều việc phải làm, nhiều biển xa phải tới
Mùa hè náo động dưới kia,
Tiếng ve trong vườn nắng..
Và sau đê sông Hồng nước lớn..
..Đỏ phập phồng như một trái tim đau..
Từ nơi xa anh vội về với em..
Chiếc máy bay, bay dọc sông Hồng
Hà Nội sau những đám mây..
Anh dõi tìm đâu giữa chấm xanh nào
Có căn phòng bệnh viện nơi em ở
Trái tim anh trong ngực em rồi đó..
Hãy giữ gìn cho anh
Đêm hãy mơ những giấc mơ lành
..Ngày yên tĩnh như anh đang ở cạnh
Ta chỉ mới bắt đầu những ngày đẹp nhất..
Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất
Dành cho em, chưa kịp viết tặng em..
Tấm màn nhung đỏ thắm
..mới bắt đầu kéo lên,
Những ngọn nến lung linh quanh ánh nhạc..
Bao nỗi khổ, niềm yêu thành tiếng hát..
..Trái tim hãy vì anh mà khỏe mạnh..
..Trái tim của mùa hè, tổ ấm..chở che anh..
7/5/1988 - Bài thơ cuối cùng của L.Q.V
Và các bạn ơi đây là tuổi của chúng ta:
Trả lờiXóaTUỔI 60
Bùi Đức Chính
Thời gian nào có đợi ai.
Cuộc đời bước ngắn bước dài tới nơi.
60 là tuổi ăn chơi.
Sáng, trưa, chiều, tối hết ngồi lại đi.
60 là tuổi dậy thì.
Rất yêu Bác sỹ, bảo gì cũng nghe.
60 tuổi thích bạn bè.
Liền anh, liền chị, buôn lê đường dài.
60 là tuổi thành tài.
Được con bổ nhiệm, chăm vài nhân viên.
60 là tuổi thần tiên.
Quên quên, nhớ nhớ, chẳng phiền cháu con.
60 là tuổi hội tròn.
Trái tim loạn nhịp, mạch còn vỡ sơ.
60 là tuổi mộng mơ.
Đêm đêm thao thức nằm chờ bình minh.
60 là tuổi ái tình.
Mắt nhìn đắm đuối, một hình thành hai.
60 tuổi, giọt sương mai.
Nâng niu đừng để phí hoài tuổi xuân.
60 là tuổi dừng chân.
Ngoái đầu nhìn lại xem gần hay xa.
Ngắm nhìn một quãng đường qua.
Đâu là hạnh phúc, đâu là hiển vinh.
Bằng lòng với số phận mình.
Sống vui, sống khỏe, biết mình, biết ta.
Đọc bài thơ của Bùi Đức Chính, không hiểu cảm giác của anh thế nào? theo tôi là chủ đề thiết thực mọi người cần lên blog để luân bàn, đưa ra quan điểm hay, với những nhận định như tất yếu của tuổi 60, chắc có quan điểm hay để thoát ra, song lâu hơn, có những người chỉ biết đọc (24.743 người đọc) chẳng có chính kiến gì, đề nghị lên tiếng..... thôi đi làm đây, tạm biệt, gắp các anh nơi l2m việc.
Trả lờiXóaXin lỗi các bạn, vì nhiều bài còm trong một bài viết, nên Quản trị viên nghĩ cứ để thế để tụ tập hội bàn (comment) hay hơn là đăng thành bài mới. Không có sự phân biết sưu tầm hay viết mới, không có sự phân biệt nào đâu nhé.
Trả lờiXóa