Đến lúc này tự nhiên tôi
lại nhớ đến một bài thơ của Nguyễn Trọng Luân k9, bài thơ nói được tâm trạng chúng ta hôm nay:
Ngót nửa cuộc đời lại về mái trường xưa
Tóc hoa dâm đi tìm thày tìm bạn
Bạn bè tôi ai còn ai mất
Xin đừng quên con đường cũ gập ghềnh
Buổi mưa dầm đất bùn theo vào lớp
Xin đừng quên những ngày tháng đạn bom
Ôm đồ án theo thày vào địa đạo…
Mái
trường ơi! Người vẫn khiêm tốn quá
Cho chúng tôi thêm lần nữa biết ơn Người.
Năm mươi năm ta vẫn nghĩ về nhau
Chuyện ân tình xin mãi để về sau.
Người Cơ Điện ngày ấy. |
Nhớ về trường biết bao điều muốn nói. Ta khắc sâu trong lòng: “Từ nhà lá đơn sơ đến mái ngói mái bằng vẫn ấm tình thầy cô, Từ thày Phú Hân Thơm đến Giáp Phi Phớn Phồn, Sách Sáo Sẻ Năm Xưa“.
Cám ơn BBT k8 .
Trả lờiXóaHai hôm nay tôi cứ lẩn thẩn nghĩ mãi không nhớ hết bài thơ dài tôi đã viết vào tháng 11/1995. Hai mươi năm trước, tối 4/12 tại khách sạn Phương Nam ( Ngã tư VỌNG) k9 đón đoàn của Tuân từ SG ra để lên trường lễ hội 6/12. Tôi đọc bài này rồi đưa bản chép tay ấy cho Tuân. NGhe đâu Tuân bảo rằng nó đã ố vàng. Tôi lại chưa bao giờ thuộc nổi một bài thơ mình viết . Cứ lõm bõm nhớ . ...
...Buổi chào cờ trong gió heo may
Bao lớp trẻ già cùng chung nhịp thở
Nhìn mái trường xưa qua bao mùa tróc lở
Chúng tôi ai cũng nghĩ về mình.....
...Xin được hòa hồn tôi trong chén rượu vui ngày gặp mặt
Ba mươi năm nắng đã quá đỉnh đầu
Đốt bó đuốc thăm lại lòng địa đạo
Chuyện ân tình xin mãi để đời sau.
Chỉ biết rằng bài thơ ấy gần như không là thơ , là lời nói thật về thầy về bạn về trường. Nghĩ lại vẫn thấy bồi hồi như mình còn trẻ . Cám ơn Tuân và Quang đã nhắc lại bài cũ ấy của mình.
Vâng, anh Luân ạ, xin nhận từ anh lời cảm ơn thân tình của những người bạn cùng chung một mái trường Đại Học. Và cũng muốn gửi đến anh lời tâm sự chân thành, bài thơ của anh đã làm ấm lên trong tôi cái tình đồng môn mà không phải lúc nào cũng êm thắm.
Trả lờiXóa