Lá thư đến ngày 19/3
Nghĩ lại thấy tội tội thân mình nhưng là kỉ niệm mà kỉ niệm thì buồn vui cũng trân trọng để nhớ , để coi như một thứ tài sản của đời .
19/3/1970 là ngày đầu tiên đời tôi nhận được một lá thư con gái . Cảm giác ấy đến giờ 43 năm vẫn bồi hồi . Rồi sau này , nhờ ơn trời tôi lớn lên và cũng biết vô khối bạn gái nhưng cảm giác bồi hồi như ngày 19/3 năm ấy thì không có nữa .
Ở nhà quê vào ĐH , lại bé đen gầy vì đói kém nên tôi khiêm tốn về cái đường body. Ai đời , nhìn thấy các bạn gái cùng khóa 5 đều gọi là chị hết . Họ mặc quần tây xanh , thứ mà tôi chưa thấy ở quê bao giờ . Họ mặc áo lạ lắm cứ lồ lộ đằng trước đằng sau , nhìn thì thích quay đi thì tiếc mà nhìn mãi họ lườm cho . Đôi dép cao su bỗng trở thành khó chịu vì nó kéo cái tầm mình xuống quá .
Bạn bè ồn ào thư từ đứa này đứa kia . Nghe mà thèm . Chúng nó khoe bạn nó đi tới trời Âu , những cái tên chỉ nghe thấy ở trong ĐỊa lí Thế giới mà thôi . Biết vậy nên lảng ra chỗ khác . Mấy thằng cung cúc học và chơi với nhau biết thân tránh xa những chỗ mấy cô áo Hồng kông quần sa tanh . Ấy vậy nhưng thấy mấy bạn đi chơi với bạn gái khoa điện hay đồng hương xinh xinh về kể chuyện là xúm vào nghe . NGhe như nghe đọc chuyện đêm khuya vậy . Tôi ngủ cùng phòng với Hoàng Kim Tới . Hắn tài lắm . Đá bóng hay , mặt cứ đỏ phừng phừng . Mãi về sau nhớn rồi mới hiểu cái tạng như Tới ấy đàn bà ưng cái bụng lắm . Tới bảo : mày kém thế , không có đứa bạn gái nào à ? đồ dưới Sú bà Trầm … Mình cười ngượng .
Sự có bạn gái là tự nhiên chứ cố chả được . Hồi ấy và cả như bây giờ con trai mà không có cô gái nào theo đuổi hay để ý thì rõ là thương hiệu yếu kém . Mình yếu thật , yếu toàn thân. May mắn thay ! ngày đó em gái tôi ra ở với bà cô ngoài thị xã Hạ Long . Nó mồm mép tép nhẩy sao đó khoe với một cô gái cũng tuổi Nhâm thìn như mình ở gần nhà bà cô là có anh trai học ĐH Cơ điện trên Bắc Thái . NGhe ĐH CĐ hồi ấy choáng . Run rủi là cô gái lại trúng vào trường Trung cấp Thủy lợi trên Sơn Cẩm đường đi lên Bắc kan. Cũng phải qua cái tết năm đầu tiên ấy , cô gái nọ chắc vì tò mò nên viết thư cho tôi . Và lá thư đến tôi vào 19/3/1970 . Chao ôi , thư con gái . Tên con gái , nét chữ con gái . Tôi chạy ra đồi bạch đàn đọc xong rồi vào , cứ ngẩn ngơ phấp phổng như người chờ đến lượt vào thi . Bữa trưa hôm ấy ăn không thấy hăm hở . Hoàng Kim Tới biết , tối ấy hắn kéo tôi lên tầng trên giường hắn đòi xem lá thư . Rồi Tới phân tích giảng giải nghe ù cả tai . Tóm lại sang chủ nhật tuần sau mượn xe Tới đèo tôi lên thăm cô ấy . Tôi giận cái thân tôi quá . Ngày ấy mới vào trường tôi cao có mét rưỡi rưỡi . Mà cô bạn gái gặp lần đầu cao mét sáu . Lại người thị xã lại xinh mới chết chứ . Tôi thấy khuôn mặt xụp đổ thần tượng lộ rõ ở bạn ấy . Chiều tối ra về , đoạn đường xa vời vợi , cái xe đạp xích kêu kèn kẹt . Tôi buồn bao nhiêu thì anh bạn Hoàng Kim Tới cười vui bấy nhiêu .
Đôi ba lần thư từ rồi thì tạnh hẳn . Bạn ấy ra trường về tỉnh khi tôi đi bộ đội . Trên Trường Sơn tôi có bạo dạn viết một lá thư cho cô ấy về nơi cô ở Cao Thắng Hạ Long . Chiến tranh cuốn chúng tôi đi và bắt nhiều khi phải quên những điều vui buồn ở phía sau . NHưng rồi hòa bình , lũ thanh niên từ mặt trận về bắt đầu dần dần nhớ lại . Bây giờ tôi không thấp mét rưỡi nữa mà cũng khỏe mạnh như các chàng trai lính trận khác . Tôi tự tin hơn . Tự tin với cuộc sống của chính mình và tự tin khi đứng trước con gái . Chiến trận nó dậy khối thứ mà bên ngoài không dậy .
Năm 1977 tôi và Đào Bá Văn về Hạ Long . Chúng tôi gặp nhau . Bạn ấy vẫn xinh và mới cưới chồng . Nét buồn của bạn khiến tôi cũng buồn . Phượng ( tên cô ấy ) lấy lá thư nhòe ố nước mưa trường sơn ra . Bạn ấy bảo thư của Luân làm tôi sống với kỉ niệm trên Bắc Thái … chưa bao giờ tôi có lá thư mà bồi hồi đến thế .
Thì ra , lá thư đầu tiên Phượng gửi cho tôi làm tôi bồi hồi , làm cho tôi sung sướng . Rồi lá thư tôi gửi từ trường sơn về cũng làm cho bạn xúc động cũng lại bồi hồi là hai lá thư có ích .
Tôi già rồi bạn ấy cũng không còn trẻ . Kí ức cứ tươi mới như vừa hôm qua . Tôi cứ tự nhủ người sung sướng đâu cứ gì tiền của chức tước cao . NHư mình có kỉ niệm đẹp và làm cho bạn vui mình cũng sung sướng .
NTL
Nghĩ lại thấy tội tội thân mình nhưng là kỉ niệm mà kỉ niệm thì buồn vui cũng trân trọng để nhớ , để coi như một thứ tài sản của đời .
19/3/1970 là ngày đầu tiên đời tôi nhận được một lá thư con gái . Cảm giác ấy đến giờ 43 năm vẫn bồi hồi . Rồi sau này , nhờ ơn trời tôi lớn lên và cũng biết vô khối bạn gái nhưng cảm giác bồi hồi như ngày 19/3 năm ấy thì không có nữa .
Ở nhà quê vào ĐH , lại bé đen gầy vì đói kém nên tôi khiêm tốn về cái đường body. Ai đời , nhìn thấy các bạn gái cùng khóa 5 đều gọi là chị hết . Họ mặc quần tây xanh , thứ mà tôi chưa thấy ở quê bao giờ . Họ mặc áo lạ lắm cứ lồ lộ đằng trước đằng sau , nhìn thì thích quay đi thì tiếc mà nhìn mãi họ lườm cho . Đôi dép cao su bỗng trở thành khó chịu vì nó kéo cái tầm mình xuống quá .
Bạn bè ồn ào thư từ đứa này đứa kia . Nghe mà thèm . Chúng nó khoe bạn nó đi tới trời Âu , những cái tên chỉ nghe thấy ở trong ĐỊa lí Thế giới mà thôi . Biết vậy nên lảng ra chỗ khác . Mấy thằng cung cúc học và chơi với nhau biết thân tránh xa những chỗ mấy cô áo Hồng kông quần sa tanh . Ấy vậy nhưng thấy mấy bạn đi chơi với bạn gái khoa điện hay đồng hương xinh xinh về kể chuyện là xúm vào nghe . NGhe như nghe đọc chuyện đêm khuya vậy . Tôi ngủ cùng phòng với Hoàng Kim Tới . Hắn tài lắm . Đá bóng hay , mặt cứ đỏ phừng phừng . Mãi về sau nhớn rồi mới hiểu cái tạng như Tới ấy đàn bà ưng cái bụng lắm . Tới bảo : mày kém thế , không có đứa bạn gái nào à ? đồ dưới Sú bà Trầm … Mình cười ngượng .
NỖI NHỚ DÂNG ĐẦY |
Sự có bạn gái là tự nhiên chứ cố chả được . Hồi ấy và cả như bây giờ con trai mà không có cô gái nào theo đuổi hay để ý thì rõ là thương hiệu yếu kém . Mình yếu thật , yếu toàn thân. May mắn thay ! ngày đó em gái tôi ra ở với bà cô ngoài thị xã Hạ Long . Nó mồm mép tép nhẩy sao đó khoe với một cô gái cũng tuổi Nhâm thìn như mình ở gần nhà bà cô là có anh trai học ĐH Cơ điện trên Bắc Thái . NGhe ĐH CĐ hồi ấy choáng . Run rủi là cô gái lại trúng vào trường Trung cấp Thủy lợi trên Sơn Cẩm đường đi lên Bắc kan. Cũng phải qua cái tết năm đầu tiên ấy , cô gái nọ chắc vì tò mò nên viết thư cho tôi . Và lá thư đến tôi vào 19/3/1970 . Chao ôi , thư con gái . Tên con gái , nét chữ con gái . Tôi chạy ra đồi bạch đàn đọc xong rồi vào , cứ ngẩn ngơ phấp phổng như người chờ đến lượt vào thi . Bữa trưa hôm ấy ăn không thấy hăm hở . Hoàng Kim Tới biết , tối ấy hắn kéo tôi lên tầng trên giường hắn đòi xem lá thư . Rồi Tới phân tích giảng giải nghe ù cả tai . Tóm lại sang chủ nhật tuần sau mượn xe Tới đèo tôi lên thăm cô ấy . Tôi giận cái thân tôi quá . Ngày ấy mới vào trường tôi cao có mét rưỡi rưỡi . Mà cô bạn gái gặp lần đầu cao mét sáu . Lại người thị xã lại xinh mới chết chứ . Tôi thấy khuôn mặt xụp đổ thần tượng lộ rõ ở bạn ấy . Chiều tối ra về , đoạn đường xa vời vợi , cái xe đạp xích kêu kèn kẹt . Tôi buồn bao nhiêu thì anh bạn Hoàng Kim Tới cười vui bấy nhiêu .
Đôi ba lần thư từ rồi thì tạnh hẳn . Bạn ấy ra trường về tỉnh khi tôi đi bộ đội . Trên Trường Sơn tôi có bạo dạn viết một lá thư cho cô ấy về nơi cô ở Cao Thắng Hạ Long . Chiến tranh cuốn chúng tôi đi và bắt nhiều khi phải quên những điều vui buồn ở phía sau . NHưng rồi hòa bình , lũ thanh niên từ mặt trận về bắt đầu dần dần nhớ lại . Bây giờ tôi không thấp mét rưỡi nữa mà cũng khỏe mạnh như các chàng trai lính trận khác . Tôi tự tin hơn . Tự tin với cuộc sống của chính mình và tự tin khi đứng trước con gái . Chiến trận nó dậy khối thứ mà bên ngoài không dậy .
Năm 1977 tôi và Đào Bá Văn về Hạ Long . Chúng tôi gặp nhau . Bạn ấy vẫn xinh và mới cưới chồng . Nét buồn của bạn khiến tôi cũng buồn . Phượng ( tên cô ấy ) lấy lá thư nhòe ố nước mưa trường sơn ra . Bạn ấy bảo thư của Luân làm tôi sống với kỉ niệm trên Bắc Thái … chưa bao giờ tôi có lá thư mà bồi hồi đến thế .
Thì ra , lá thư đầu tiên Phượng gửi cho tôi làm tôi bồi hồi , làm cho tôi sung sướng . Rồi lá thư tôi gửi từ trường sơn về cũng làm cho bạn xúc động cũng lại bồi hồi là hai lá thư có ích .
Tôi già rồi bạn ấy cũng không còn trẻ . Kí ức cứ tươi mới như vừa hôm qua . Tôi cứ tự nhủ người sung sướng đâu cứ gì tiền của chức tước cao . NHư mình có kỉ niệm đẹp và làm cho bạn vui mình cũng sung sướng .
NTL
Tình ngỡ đã phôi pha... nhưng tình vẫn còn đầy.
Trả lờiXóaNgười ngỡ đã đi xa... nhưng người vẫn quanh đây.
những bước chân mềm mại... đã đi vào đời người.
Như từng viên đá cuội... rớt vào lòng biển khơi.
Mối tình đầu luôn làm con tim ta nhức nhối. Tôi hiểu anh, anh Luân ơi. Thú thật bài "Bộ Tứ" tôi viết mấy bữa trước cũng trong tâm trạng ấy.
Họ vẫn liên lạc, gần chết vẫn tìm đến nhau...Nếu chị ấy còn sống không biết có viết ra khoảng trời riêng kia không?
Trả lờiXóa"Gần chết...vẫn còn cố"! K8 ơi sao bạn "dã man" thế! Câu chuyện đang đẹp nghe bạn phán như thành tội lỗi mất rồi.
Trả lờiXóaTôi chưa dám kể ra chuyện của mình nhưng chắc ai trong đời chẳng có chuyện đầu như NTL.
Hy vọng mỗi cựu sinh viên đều dũng cảm kể chuyện của mình góp vui cho đời đi nhé!
Chuyện đầu như NTL là KHOẢNG TRỜI RIÊNG TUYỆT VỜI ... Nếu biết chuyện K8 tò mò lắm, sẽ tìm hỏi chị Phượng, có khi còn được đọc cả thư... kia đấy. Lúc nào mặt chị ấy cũng tươi và duyên lắm, đâu có nét buồn như đã tả?
Trả lờiXóaCác cựu sinh viên hãy dũng cảm bằng một nửa NTL thôi...
Tôi hiểu anh ĐVD nói gì! nếu thay cụm từ "gần chết vẫn tìm đến nhau" bằng cụm từ "sắp lìa cõi đời họ vẫn nhớ về nhau" thì nghe văn học hơn nhiều.
XóaHay "Nếu chị ấy còn sống, không biết có viết ra khoảng trời riêng kia không" bằng "Nếu chưa đi xa, liệu chị có can đảm để viết, hay chấp nhận được viết ra những điều thầm kín ấy không, bởi vì chị ấy là phái yếu mà."
Đấy là tôi ví dụ như vậy, còn mỗi người đều có quyền và có cách viết của mình.
Nhân tiện xin thay lời BBT đưa ra một đề nghị chung mà BBT và nhiều bạn bè đã đồng ý, đây là Blog bạn bè vì vậy mỗi người khi viết bài hoặc comment thì nên giới thiệu mình để bạn bè được biết đang nói chuyện với ai. Không nên bí hiểm quá như vậy. chúng ta là bạn bè mà.
tôi không muốn nói gì hơn . Tôi biết người bạn tôi chắc sẽ thông cảm cho mọi người còn sống
Trả lờiXóaLà nói anh NTL có viết ra ko chứ ko phải chị ấy ...
Trả lờiXóa