DƯỚI MÁI NHÀ CHUNG - TRƯỜNG ĐẠI HỌC CƠ ĐIỆN NAY LÀ TRƯỜNG ĐẠI HỌC KỸ THUẬT CÔNG NGHIỆP THÁI NGUYÊN, CHÚNG TA ĐÃ LỚN LÊN, ĐÃ THÀNH NGƯỜI. CÁC CỰU SINH VIÊN CƠ ĐIỆN MỌI THẾ HỆ HÃY PHÁT HUY TRUYỀN THỐNG KEO SƠN BẠN BÈ, CÙNG NHAU ĐI LÊN VỮNG VÀNG TRONG CUỘC SỐNG
Hay nhưng buồn, mà cuộc đời thì không phải chỉ có vui. Cay đắng cũng là một món ăn, đôi khi nó trở thành khẩu vị...
Trả lờiXóaBài thơ ngắn này chọc vào tim khối kẻ đây.Nhưng nói ra được như vậy thì lòng nhẹ bớt bao nhiêu nhỉ.Hỡi những kẻ xưa đã từng thầm yêu trộm nhớ bóng hình ai.
Trả lờiXóaGIÁ ĐÂU ĐÓ CÓ NGƯỜI ĐỢI TÔI
Trả lờiXóaGiá đâu đó có người đợi tôi?
Thì mùa thu đã chẳng buồn đến thế…
Có đôi lần e lỡ hẹn cùng a
E đã đến nhưng bước chân ko tới
Vì bóng ai vừa bỏ đi rất vội
Nở một nụ cười thật tươi khi e đến
Nhưng lời hứa mãi chỉ là lời hứa
A rẽ sang một lối khác cuộc đời…?
Có đôi lần a hứa sẽ chờ e
Nở một nụ cười thật tươi khi e đến
Nhưng lời hứa mãi chỉ là lời hứa
A rẽ sang một lối khác cuộc đời
(Sưu tầm trên mạng}
Một bài thơ viết tặng một người du kích Củ chi nơi tôi đã chiến đấu . Góp một chút thơ tình với các bạn K8
Trả lờiXóaNỗi nhớ hoa Cỏ May
Tặng một người con gái Củ Chi
Biết bao giờ về lại với dòng sông
Để anh lặn ngụp vào tuổi trẻ
Lục bình xanh mê mải
Hoa tím chiều Củ chi
Bao giờ về để có ngày xưa
Nhặt hoa cỏ may trên gấu quần con gái
Ngày mai vào trận mới
Bồi hồi nắm phải tay em
Hoa cỏ may bịn rịn đêm
Bìm bịp kêu nhuộm màu sông tím ướt
Em bảo đưa anh về Nhuận Đức
Má khêu đèn chờ ...em ngồi gỡ cỏ may
Sông thổn thức , lục bình trôi thổn thức
Hương cỏ đêm như cất thành men
Mai đánh Đồng Dù rồi trở lại tìm em
Hoa cỏ phía bờ sông em ủ kĩ
Anh biền biệt mấy chục năm lúc quên lúc nhớ
Chỉ cỏ may bờ sông chẳng vô tình
Hoa găm ngược vào tiếng sóng
Đêm Bến Đình em gỡ nhớ ngày xưa
2/2012
Bạn Quang Đăng thơ sưu tầm trang chủ, tớ đăng thơ sưu tầm vào nhận xét không biết đến bao giờ mới kết thúc. Là những bài thơ thấy trên mạng chưa kịp đọc đăng ngay vào blog để mọi người cùng đọc.
Trả lờiXóaRiêng bài do bác Luân - người Cơ Điện sáng tác đề nghị BBT tách riêng
NHỮNG BÀI THƠ SƯU TẦM
ĐIỀU CÒN LẠI - Đường Thị Hải Yến
Bông phượng đỏ cuối cùng sót lại giữa mùa thu
Chiều như thể vô tình đi qua ngõ
Chú dế cứ gào lên không thấy mình bé nhỏ
Chẳng biết khiêm nhường, đành chịu lỗi với em
Mùa hạ nào có thể biết hờn ghen
Khi ta ném yêu thương lên vầng trăng thu ấy
Gió như em cứ kiêu kì quá vậy
Thu đốt cháy mình không thắp nổi lá bàng đêm
Chẳng trách nổi heo may cơn bão cứ tần ngần
Để trên phố mưa sững sờ bật khóc
Em ngược phía tiếng trống trường tan học
Ước chạy kịp thu về, ta nhận lỗi cùng em
Hạ rách tươm như bài kiểm tra điểm xấu rải lên thềm
Ta còn có gì hơn ngoài trang thơ cho đi là mất
Hãy tin đi em cái điều không có thật
Thu cứ đợi chờ nên Hạ mãi đi xa...
CÓ MỘT THỜI - Đinh Thu Hiền
Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em - cho riêng em
Có một thời em chẳng thể lãng quên
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế
Em nhỏ bé núp bóng anh che chở
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm
Ôi đâu rồi thời đó của riêng em
Hoa - Mây - Gió - Ánh mặt trời bé nhỏ
Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng
Gió xôn xao cứ đùa gọi yêu em
Ngày tháng ơi cho em được cầu xin
Cho em về với tháng ngày xa xưa ấy
Dẫu vẫn biết tình yêu không dễ vậy
Ai trả em về ...
THỜI ẤY CỦA RIÊNG EM!
TIỄN BẠN - Hằng Nga
Một chiều thu ta tiễn mi đi xa
Xẻ nỗi buồn ta chia về hai nửa
Là khẽ rì rào kìa mùa thu thay lá
Rét đầu mùa sao buốt lạnh trong tim
Mi chẳng nói gì, mi cứ đứng lặng im
Giọt hoàng hôn lắng đọng đầy khóe mắt
Hàng dừa xanh khẽ rì rào câu hát
“Giữa đêm dài ai thức với vầng trăng…”
Ngày mai xa, tan vỡ khoảng trời riêng
Những buổi chiều bên nhau không còn nữa
Trái khế đầu mùa ta không còn chia nửa
Vị muối ngày nào sao chát mặn trên môi
Và từ nay mỗi đứa một khung trời
Ta gửi theo mi bao nỗi niềm nhung nhớ
Nhưng gửi làm sao cả một trời phượng đỏ
Khoảng sân trường thu xao xác lá rơi
Gửi làm sao tiếng gà gáy đêm dài
Gửi làm sao hoàng hôn vừa nhạt nắng
Gửi làm sao cả màu hoa xoan tím
Mắt ai cay sóng sánh giọt mưa hè
Cả bốn mùa có cả tiếng ve
Mi gói gọn trong hành trang kỷ niệm
Để ngày mai trong một chiều tuyết trắng
Màu phượng ngày xưa cháy đỏ chốn quê người
LỚP XƯA - Ngọc Anh
Trả lờiXóaCó bao giờ anh về thăm lớp học ngày xưa.
Ô cửa sổ
và cơn mưa
bất chợt.
Giọt nắng diệu kỳ đưa ta qua mùa thi.
Ngăn bàn xưa anh dù có quên đi
Vẫn còn dấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím diệu kỳ gợi thương, gợi nhớ.
Trên mặt bàn, câu thơ xưa còn bóng gió.
Ta viết hôm nao
trong mắt nắng
chiều nghiêng.
Những điều xưa giờ trở thành thiêng liêng.
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại?
Những bức tường lổ loang, khờ dại.
Màu mực nhoè tan trong cõi hư không.
Có bao giờ anh thấy phượng đơm bông?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ.
Hành lang quen giờ lạ
Chờ bước chân lãng quên.
Anh hãy về lớp học xưa trong đêm
Anh sẽ thấy
Một ngôi sao
từ ngày xưa
còn sáng.
Ngôi sao của nỗi niềm thời trong trắng.
Nắng lung linh đang theo lối ta về.
*
Vẫn biết bây giờ anh đã chẳng còn mơ
Những giấc mơ ngày xưa anh xem là hạnh phúc.
Những giấc mơ chẳng bao giờ là thật
Khi anh quên lối về
lớp học
ngày xưa.
TÌNH YÊU ĐẦU TIÊN - Khánh Hạ
Trong em có tình yêu đầu
Câu ca dao ngọt đằm sâu giọng bà
Đất đồng mặn mồ hôi cha
Con cò giống mẹ bóng nhoà hoàng hôn
Ông còng lưng chuốt tuổi buồn
Trầu không nhặt nắng têm muôn nỗi niềm
Trong em tình yêu đầu tiên
Thơm nồng hơi rượu những đêm gió mùa
Vườn nhà cây chút lá thưa
Đất ơi có phải ngày xưa gọi về...
Ngày xưa gạo đỏ triền đê
Ngày nay gạo đỏ cơn mê tuổi đời
Cát sông Hồng vẫn thế thôi
Gió sông Hồng vẫn hát lời lãng du
Tuổi thơ ơi, dẫu giã từ
Tình yêu thứ nhất theo thơ vào đời...
TIẾNG VỌNG - Mân Côi ( tặng T.D)
"Chẳng thể nào nói hết đựơc cùng nhau
Vè những ngày đã qua không trở lại
Cơn mưa ngâu bên thềm ngồi hát mãi
Khúc nhớ ngọt ngào đằm sâu.
Có thể nào nói hết đựơc với nhau
Những con sóng bạc đầu trôi mải miết
Hai người đi về hai phương biền biệt
Vọng tiếng lòng biển ngủ vỏ ốc sâu.
Có bao giờ nói hết được cùng nhau
Nỗi thương nhớ đỏ ngắt màu hoa lựu
Những giận hờn xanh vỏ sấu chua cong.
Rồi cũng đến ngày mây soi mình dưới đáy sông
Hoa bìm bìm tím bờ môi con gái
Tôi cứ đợi bạn nói lời thương mãi
Mà ngập ngừng cúc đã ngả màu đông.
Nỗi đợi chờ vơi đầy như dòng sông
Ngày nước cả rồi lại ngày nước cạn
Nhịp sóng lên con tim không biết hát
Biết bao giờ nói hết được cùng nhau.
Mưa ngoài thềm tháng bảy vẫn mưa ngâu
Nỗi thắc thỏm rơi hoài cùng tiếng nước
Giá nói đựơc cùng nhau - ngày qua gió cuốn
Nỗi thầm thì của những trái tim đau.
VẨN VƠ MÙA HẠ - Đàm Huy Đông
Trả lờiXóaTôi lại đến bên cổng trường tôi
Nơi có cây phượng vĩ năm nào hoa cũng muộn
Nơi cách đây nhiều năm - một mình tôi đã đến
Nhặt cánh phượng cuối mùa, ép niềm đau thi trượt vào tim.
Nơi cách đây chỉ một vài năm
Khi những người bạn tôi chưa vướng những chuyện đời, cơm áo
Mắt hãy còn cháy bỏng khát khao căng buồm trong dông bão
Vẫn hẹn nhau về.
Nơi có lần : tôi, mùa hạ và em
Cùng đứng đợi điều gì - chẳng gọi tên ra được
Rồi mùa hạ hiểu lòng đổ cơn mưa bất chợt
Trong lưới mưa điệp trùng tôi tìm thấy tay em.
Những bạn bè tôi, tất cả, nay đã quên
Em cũng rẽ những nẻo đường hoa mới
Cây phượng vẫn nở nhẩn nha những bông hoa cuối
Như đã quen với tất cả mọi điều
Tôi lại về bên cổng trường tôi
Nơi có cây phượng vĩ lúc nào hoa cũng muộn
Lẽ nào mọi điều đều có thể quen rồi quên được
Lẽ nào... chúng ta..."
VIẾT CHO CHÚNG MÌNH NGÀY ẤY - Hoàng Anh Tú
Tuổi hai mươi tìm về nơi quán lạ
Tách cà phê độc thoại một mình
Không hoa trái chỉ nỗi buồn xanh lá
Không bạn bè - Tuổi mới chỉ lặng thinh.
Quán cũng lặng không gian không tiếng động
Mùa thu đương qua bước nhún nhẹ tê người
Tuổi hai mươi sau một năm chờ đợi
Giờ cháy giòn trên ngọn nến - bờ môi
Thơ một khúc vô nghĩa như sinh nhật
Không nhịp vần - câu cú chẳng thành chi
Ta viết tặng cho ai không biết nữa
Tặng cho mình? Cho năm tháng ra đi
Khao khát quá tiếng HAPPY BIRTHDAY
Khao khát cả những lời dù đùa cợt
Nhưng lặng quá - không gian ngồn ngột
Tuổi đầy lên trên mép một hàng ria...
BÀI THƠ TÌNH HAY NHẤT ...
Trả lờiXóaNếu như em là sắt
Thì anh là Carbon
Dẫu dài ngắn vuông tròn
Vẫn sắc son trong một
Nếu như em là cột
Anh xin làm căn nhà
Dù bão tố phong ba
Vẫn ôm em, che chở
Nếu như em là phở
Thì anh là nước lèo
Ðời có cuốn vèo vèo
Ta bên nhau em nhỉ
Nếu như em là chỉ
Anh lại biến thành kim
Dù kim có khó tìm
Dù chỉ gầy dễ đứt....
Giả như em có sứt
Thì anh cũng rốn lồi
Lồi rốn với sứt môi
Chúng ta đi cùng lối
Giả như em sợ tối
Anh sẽ là ngọn đèn
Dù dầu đắt xăng lên
Anh vẫn luôn toả sáng.....
Còn nếu em là ván
Anh sẽ xin làm đinh
Ðóng một triệu chuyện tình
Cũng không khi nào hết
Nếu em làm biển biếc
Anh làm sóng bạc đầu
Dù tận dưới lòng sâu
Cũng ngoi lên mặt biển
Nếu như em định tiến
Anh cũng không chịu lùi
Cả hai chẳng chịu lui
Thì ôm nhau chịu trận
Nếu tình là số phận
Anh sẽ năng lên chùa
Cầu khấn rõ là to
Mong lấy em làm vợ
Nếu em là chủ nợ
Anh một kẻ thiếu tiền
Khe khẽ đến bên em
Rồi cuỗm tiền chạy mất
Hóa thân là hành khất
Anh gõ cửa nhà em
Trong lúc trời nhá nhem
Xin nụ hôn tình ái
Nếu như em củ chuối
Anh sẽ làm Chí Phèo
Chí và Nở gặp nhau
Hỏi sao không có cháo
Nếu như em là gáo
Anh sẽ xin làm que
Trọc một lỗ vào khe
Khối người dùng múc nước
Nếu có một điều ước
Anh ước đến bên em
"Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi"
Giả như em làm Vãi
Anh cạo đầu làm sư
Tu ở đền ông Từ
Vẫn vô tư mà sống
Nếu như em làm trống
Anh xin làm cái dùi
Trống với dùi quen mui
Lùi dần vào chỗ vắng
Giả như không còn nắng
Em sợ bầu trời đêm
Anh gọi mặt trời lên
Ðón bình minh rực rỡ
Có một khi nào đó
Muốn trở về tuổi thơ
Anh sẽ làm cây dừa
Tỏa bóng mềm em mát
Nếu vô tình chợt khát
Anh dòng suối mát trong
Dâng vị ngọt vô ngần
Ðể em… tu ừng ực
Giả như em ngủ gật
Anh sẽ đến bên mình
Xoa nhè nhẹ con tim
Vì trên tim… là ngực
Giả như em có bực
Anh lại cười hề hề
Thế thì ảnh hưởng gì
Anh chứ ai đâu nhỉ?
Em mắng anh: "Ðồ khỉ”
Rồi nhoẻn miệng cười khì
"Lần sau có làm gì
Tránh người ta nhìn thấy ...."
Giả như em là giấy
Trả lờiXóaAnh biến thành bút chì
Chúng bạn có nói gì
Chì vẫn đi trên giấy
Nếu mà em có chấy
Anh thành dầu gội đầu
Chui vào mờ tóc nâu
Ở lâu lâu trong đó
Nếu như em ngại gió
Anh nguyện làm bức tường
Ðứng chắn giữa giáo đường
Cho em tôi cầu nguyện
Giả như em lắm chuyện
Nói ra rả cả ngày
Anh cãi cối cãi chày
Nói gì mà lắm thế
Giả như em mà ế
Anh cũng thành trai già
Gái ế với trai già
Cùng một nhà vẫn tốt
Không may mà em dốt
Anh nguyện làm ông thầy
Cũng chẳng chóng thì chầy
Thầy biến thành "thầy nó"
Giả như em sợ chó
Anh nguyện làm cây riềng
Chó mà gặp phải riềng
Thành thịt chó rượu mận
Giả như em có cận
Thì anh cũng mắt lồi
Hễ gặp nhau trên đồi
Ta đồng thời bỏ kính...
Nếu em học tài chính
Anh sẽ học ngân hàng
Nhà chúng mình màu vàng
Hai nhóc...thêm nhóc nữa
Khi mà em có.. cửa
Là anh sẽ ở nhà
Luôn ở bên em mà
Dù bạn bè có ... nhậu
Qủa từ hoa mà đậu
Con chúng mình từ em
Anh cũng chỉ góp thêm
Cho gia đình hạnh phúc
Khi nào anh lên chức
Sẽ mua đất xây nhà
Trồng trước cửa vườn hoa
Phía sau là bãi tắm
Nếu người em toàn nấm
Anh lấy nước biển về
Em tắm thỏa tắm thê
Cho đến khi hết bệnh
Trời hóa em là mận
Anh nguyện làm cây đào
Mọc ở cạnh cầu ao
Nơi chúng mình thề nguyện
Nếu đêm nào mất điện
Anh ngồi quạt cho em
Sau mỗi tối êm đềm
Tình nồng càng thắm đượm
Chuyện thường ngày ở huyện
Là lúc mình gần nhau
Hễ ngồi cạnh em lâu
Anh lại mơ cô khác
Nếu như em yêu nhạc
Anh xin làm cái đài
Ðể lúc em nằm dài
Luôn có anh bên cạnh
Dù bao giờ cô quạnh
Anh cũng gần bên em
Như ngọn bấc với đèn
Hòa trong nhau bừng sáng
Khi mà em đến …tháng
Là lúc anh phải chiều
May mà chẳng có nhiều
Tháng vài ba ngày lẻ
Bây giờ anh còn trẻ
Nếu mà anh có tiền
Anh mua một con thuyền
Cùng em đi khắp chốn
Chúng mình còn thiếu thốn
Chúng mình chẳng phải giầu
Nhưng mà có sao đâu
Em vẫn là tất cả
Anh là con trai cả
Em: dâu lớn trong nhà
Cùng phụng dưỡng mẹ cha
Vẫn thuận hoà sớm tối
Giả như em lạc lối
Anh tới đón em về
Vì chúng mình cùng quê
Có chi đâu mà lạ
Em thương anh vất vả
Anh nhớ em thật nhiều
Cũng chẳng còn bao nhiêu
Thời gian ta khó nhọc
Bỗng khi nào em khóc
Là những phút nhớ anh
Giọt nước mắt long lanh
Chảy trên hai gò má
Anh thương em anh quá
Người con gái chung tình
Những lúc ở một mình
Anh nhớ em từng phút
Nếu em là cây bút
Anh là giọt mực xanh
Mực bút vẫn song hành
Cùng em, anh tới lớp...
Nếu em là tia chớp
Anh như con thuyền kia
Lặng trôi dưới sao khuya
Tìm bến bờ em đậu
Nếu ai bảo em xấu
Trả lờiXóaÐập phù mỏ cho anh
Em là em của anh
Với anh em vẫn đẹp
Khi mà em hết đẹp
Thì anh cũng đã già
Hạnh phúc của hai ta
Là trái tim nồng cháy
Nếu em là xe máy
Anh sẽ là con đường
Trải đi khắp muôn phương
Cho em đi không ngại......
Giả như không bằng lái
Anh: cảnh sát giao thông
Em có gặp dân phòng
Hễ cần là anh đến
Giả như em là hến
Anh biến thành con "chai"
Ðể có khi ngày mai
Ðem bỏ vào nồi luộc
Nếu em không biết được
Cuộc đời trôi về đâu
Xin em hãy mau mau
Ta định ngày hôn lễ
Ðể một thời tuổi trẻ
Anh có em bên mình
Trọn vẹn cả nghĩa tình
Cho đến ngày ly dị
Thấy cuộc đời vô vị
Em lại tìm đến anh
Viết tiếp câu chuyện tình
Của Chí Phèo Thị Nở
Hoặc em là người ở
Anh sẽ bỏ vợ liền
Tối tối đến phòng em
Biến em thành bà chủ
Những lúc em buồn ngủ
Anh nguyện làm gối đầu
Ðể em ngủ thật sâu
Anh ngắm nhìn thoả thích
Em là con chim chích
Anh sẽ là chim ri
Dù chẳng hót được gì
Cũng bên nhau sớm tối
Nếu em hay nói dối
Anh nói dóc như thần
Hai chúng mình thành thân
Rủ nhau lừa thiên hạ
Em mà là con quạ
Anh hoá chú diều hâu
Dù xấu đẹp đến đâu
Cũng nghĩa tình chồng vợ
Chuyện bây giờ mới kể
Chắc chắn sẽ còn dài
Nếu còn có ngày mai
Anh cùng em viết tiếp…
CHỈ MÌNH EM VÀ CHIẾC BÌNH PHA LÊ BIẾT
Trả lờiXóaBình Nguyên Trang
Em chẳng biết vì sao em yêu anh
Dù bao năm chiếc bình hoa của em
không có hoa hồng anh đến cắm
Dù những lần chúng ta gặp gỡ
Tính bằng tháng năm
Em chẳng biết vì sao em yêu anh
Dù chỉ có bông hoa cất từ nước mắt
Nở lòng em hai chữ vô tình
Rồi đôi khi một mình hong tóc
Em thương chiếc bình hoa của em
Chiếc bình pha lê
Gìn giữ nó khó khăn như giữ gìn hạnh phúc
Nếu rớt xuống nó sẽ vỡ thành trăm giọt nước mắt
Giọt buồn đau,
giọt kiêu hãnh
giọt hiến dâng
Nhưng đơn độc làm sao
Để rồi sau cơn đau
Chiếc bình nhẫn nại nở đóa hoa màu tuyệt vọng
Em đã tưới hoa bằng nước mắt của em
Điều đó chỉ mình em và chiếc bình pha lê biết
KHÔNG ĐỀ - Chi Mai
( Tặng Đàm Huy Đông, nhân đọc HHT - SV 247)
"Em không còn giữ cái vỏ ốc ngày xưa
Dẫu nhớ lắm không thể nghe biển hát
Sóng cuốn trôi những lâu đài cát
Tuổi thơ em xa rồi...
Em vẫn cồn cào nhớ biển đó thôi
Những lời gan ruột chỉ đại dương mới hiểu
Biết ở nơi xa một người thấy thiếu
Tay nắm tay mình cứ ngỡ gần nhau.
Không có dịp trở về nơi bãi cát trắng phau
Gió đưa em về nơi sông Hồng quê nội
Sông đỏ mặt cho một thời nông nổi
Em xây lâu đài và khẽ gọi: Biển ơi!
Dẫu không về phố biển chiều nay
Nghe trong tim mình rì rào sóng vỗ
Trăm niềm thương gom thành nỗi nhớ
Con sóng sông Hồng tìm về với biển khơi.
Tên em giờ đây sóng xóa đi rồi
Em viết tên anh trong ngàn con sóng
Giữa chúng mình bây giờ là biển rộng
Sóng bờ em xô dạt tới bờ anh."