(Thân tặng các bạn sinh viên CĐ nhập ngũ và nhừng người phụ nữ yêu quý của họ)
Trần Thanh Tuân
Mỗi khi đến dịp Lễ, Tết hân hoan treo cờ và nhìn những đóa Hồng đỏ tươi, lòng tôi cũng bùi ngùi nhớ về người bạn năm xưa đi mãi chưa về. Màu đỏ tươi của cờ và hoa lại có thêm ý nghĩa là màu của nỗi đau và nhớ trong tôi.
***
Vào một dịp hiếm hoi đi nghe hòa nhạc, tôi cứ nôn nao khi nghe tiết mục biểu diễn của một nữ nghệ sỹ Piano đứng tuổi mặc áo đầm đen, chị chơi một khúc biến tấu. Mở đầu tiếng piano êm ái nhẹ nhàng, vui chứa chan. Đến giữa tưng bừng như hân hoan trẩy hội, lâng lâng tình tứ đầy sức xuân, rồi da diết thiết tha dịu dàng, nhưng đoạn cuối lại như rối tung rối mù, như bão tố gào thét dữ dội, rồi rời rạc, thẫn thờ. Lúc kết thúc chị ấy rũ người, gục xuống cây đàn. Một nốt đàn câm!
Không gian như nén lại. Cả thính phòng lặng điếng.
Khán giả ào lên tặng hoa, tôi tặng chị bó Hồng tươi trong tiếng vỗ tay không ngớt, chị khẽ nở một nụ cười Ladôcông, khuôn mặt phờ phạc, thất thần.
Tôi hỏi mấy em ban nhạc chị ấy là ai, chúng bảo: Má H. Phó giám đốc nhạc viện, Má không có gia đình, Má nhận chúng em là con .
Trên đường về, miên man gió thổi, ở đâu vẳng lại tiếng hát…chờ anh em nhé, em gắng chờ đợi anh… Tôi sững người,câu hát làm thức dậy kỷ niệm xưa và nó đang tràn về.
***
|
Bông hồng cho ngày 20 tháng 10 - Ngày Phụ Nữ Việt Nam |