V.Sinh
- Sao
em không VẨY RAU vỉa hè trước cửa nhà em?
- Em
thích VẨY RAU phía vỉa hè trước cửa nhà anh đấy! Làm gì được em.
Khu xóm phố có con đường trải nhựa ngõ cụt rộng
rãi, hai bên nhà nào cũng có vỉa hè. Giữa trưa mùa đông nắng ấm, cô hàng xóm cầm
rổ rau xà nách cúi lên cúi xuống vẩy liên hồi. Cô cỡ tuổi 40, người cao tầm thước
trung bình, nước da trắng mịn, bộ ngực cô nở nang tròn chắc, với chiếc áo thu đông
hở cổ, cứ thế cô cúi cúi lắc lắc, ngực cô cũng phập phồng lắc lắc theo… Nhìn cô
thật là một tuyệt tác.
Cô hàng xóm... |
“Bán
anh em xa, mua láng giềng gần”. Xóm phương Lưu 6 có 17 hộ, nay kết nạp thêm 2 hộ,
vậy tổng là 19 hộ. Hộ gia đình Diễm là đặc biệt nhất. Nhà Diễm chỉ có hai mẹ
con ở với nhau cùng cô cháu giúp việc luống tuổi không chồng. Diễm trẫm tính ít
nói, đôi mắt to nhìn sâu thẳm, hiếm khi nhìn thấy Diễm cười .
Bỗng hôm nay tôi hỏi Diễm, sao từ ngày anh
chuyển về ở nhà mới, không thấy em VẨY RAU nữa? Diễm nhìn tôi Diễm cười. Tôi thấy
nụ cười của Diễm thật dễ thương.
Tôi đứng lặng rồi thầm nhủ, em cứ VẨY RAU đi .
HP 16/01/2015
Tự nhiên lại nhớ đến bài thơ "Quê Hương" của Giang Nam.
Trả lờiXóaQUÊ HƯƠNG
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ? "
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích
Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi...
***
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
***
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi!
Giang Nam