Mấy
lời thưa trước :
Hơn
năm nay dân Cơ điện khắp mọi nơi đì đùng pháo nổ. Mình nghe thấy tiếng pháo, vì
thấy quá vui. Năm ngoái pháo nổ vang tại Sài gòn, nổ đùng đoàng ở Cửa lò,
Ekopack, Quảng bình, nay đã râm ran tứ phía. K6, K8 vừa làm quả pháo đi Cột mốc
ba biên giới, Sơn la. K10 thì đang rủ nhau âm thầm gói gém một quả pháo tổ chảng
muốn nổ cho long mạch đây. Mình thấy rõ là anh em ta nhiều thuốc pháo, thuốc nó
sẵn trong người.
Mình
quen Hoàng Bắc, một thằng liều mạng, nó làm thuốc pháo thứ thiệt vì bươn chải.
Kể ra dông dài chuyện nó vất vả mưu sinh thời gian khó, mua vui anh em, vì nay
ai còn thèm để ý pháo phiếc gì. Học đòi bắt chước cách viết của thời bây giờ là
dùng khẩu văn cho nó dễ tải tình. Cố viết cho trơn tru nhưng khả năng nó chỉ có
thế, định vẽ con chim thì nó ra con giun, anh em thông cảm. Nhưng bài học cho, con
cháu thì có chút chút, để chúng nó thấy hôm nay là những gì của ngày qua. Vậy
nên cũng mang ra hầu anh em làm vui cho những lần hạnh ngộ khi sẻ chia đủ thứ
trên đời. Vừa vui, vừa quý, vừa se se khi tay bắt mặt mừng...
Truyện ngắn lăn lộn với đời - Trần Thanh Tuân
Vừa đưa bát cơm lên miệng thì thấy bé Thảo, bồ thằng
T.T.Hoan mếu máo, ngoài cửa :
-
Anh Bắc ơi ! anh Hoan bị công an bắt rồi.
-
Bình tĩnh nào, bị bắt ở đâu ? lúc nào ?
-
CA phường x, quận Gò vấp gần khu Xóm mới
ấy. Bắt cả người cả xe Honda, cả bao thuốc nữa anh ạ. Khoảng hơn nửa tiếng rồi.
Bắc vội vã mặc quần áo và kéo đôi dép lê ở gậm giường
ra xỏ vào chân, vớ cái ba lô nhét vội mấy thứ linh tinh vào và nói :
-
Anh em mình đến đó ngay.
Vừa xuống cầu thang nó vừa dặn dò Thảo những điều vừa
lóe trong đầu.
Phóng như bay về phía nhà L.P.Trường bảo đi ngay.
Trường bật như cái lò xo vừa đi vừa hỏi. Gần đến nơi nó bảo Thảo đợi ở góc phố,
giao thằng Trường đứng lõng vỉa hè. Bắc loẹt quẹt đôi dép đến cửa trụ sở CA phường
thì thấy có mỗi anh trực ban đang ngồi với Hoan.
Đứng ngay ở cửa thằng Bắc gọi với vào trong : Anh gì
ơi ! cho tôi hỏi…Nó hỏi rất to để thằng Hoan biết ý. Vừa hỏi vừa làm quen, ra
cái vẻ hồ hởi của người hỏi thăm đường từ ngoài Bắc mới vô. Anh c/a vồn vã khi
thấy nó bước vào phòng, với nét mặt hớn hở nó đặt cái ba lô lên bàn. Anh c/a đi
ra bình nước, nó quay qua chỗ Hoan nói thầm rất nhanh : bỏ hết.
Ríu ra ríu rít một hồi thì gói thuốc lá vừa hết. Nhờ
cái gói thuốc lá này mà 15 phút sau ba thằng và bé Thảo đã về nhà. Anh c/a thì
cứ ngồi bồn chồn trông cái xe Honda với bao thuốc pháo.
Thì ra kịch bản này nó đã dự liệu từ trước.
***
Chuyện là thế này.
Năm 1981 Hoàng Bắc mới vào Sài gòn thì cơ quan nó vừa
sát nhập từ ba Tổng Công Ty về làm một, to như cơ quan Bộ ở miền Nam. Vì vậy
phòng Kĩ thuật cơ quan nó khá đông, có đủ
các loại kỹ sư máy, ô tô, điện, hóa, luyện kim, vật liệu, xây dựng… từ mọi nguồn
đào tạo: Tư bản, XHCN, trong ngoài nước có đủ.
Có người “đi” không được, có người không “đi”, đủ mọi
lí do, hoàn cảnh. Họ đi làm đúng giờ. Tuyệt đối nghiêm chỉnh. Ngày ấy việc
không nhiều, nên họ hay mang sách ra đọc. Họ đọc truyện là phần nhiều, toàn bằng
tiếng Anh, tiếng Pháp. Nó loé con mắt.
Có hai KS hóa lớn hơn nó dăm ba tuổi vênh ra mặt,
hay nói bóng gió vẻ coi thường, một là N.T.Thành học ở Tây Đức, người kia tên
P.T.Huyền ở Canada về. Anh Bạch Hùng Thanh kỹ sư luyện kim học ở Đông Đức về cú
lắm. Nó cũng điên chưa biết phản ứng thế nào. Bác Ramaraialis là người Ấn độ một
Ksư ôtô lớn tuổi nhất phòng biết rành 4
ngoại ngữ, phụ trách thư viện, là người dạy tiếng Anh cho nó thì chỉ tủm tỉm cười.
***
|
Công nghiệp - Hoàng hôn xác xơ. |
Bài thơ Thường dân Em được nghe truyền khẩu khi ấy đang ở Liên xô hơn 10 năm trước nhân buổi tiếp đoàn Văn nghệ ở trong nước sang nên mới nhớ nhầm tên tác giả Ng. Long thành Ng. Bao ( có lẽ cũng như chuyện Trương Phỉ anh Trương Phi chăng...) Thành thật xin lỗi anh Ng. Long và các bạn yêu thơ .Bài thơ ám ảnh Em suốt và nó nhập tâm đến tận giờ Cám ơn M.Oánh đúng là "tác tao "đắt hơn "tác tan "nhiều . Hoa chanh lại nở vườn chanh Em là Kĩ sư Cơ điện nhưng vẫn là người nhà quê ,quá nửa đời phiêu bạt vẫn đâm đắm nhớ cây đa bến nước con đò xưa Em có bài thơ "Về quê "được ông anh tặng khi đang ở nước ngoài Em gửi tặng mọi người đọc cho vui nhé
VỀ QUÊ
Nguyễn Thứ Giáo
Mỗi lần Tôi trở về quê
Bao nhiêu cảm xúc tràn về trong tôi
Đồng xanh mát cả mắt người
Nỗi buồn thành phố cũng vơi ít nhiều