ThọK8MA
Không thể nghĩ chuyến thăm Hạ long vừa rồi đã
gây ấn tượng với mọi người đến vậy. BBT đăng tải nhiều quá làm cho mình là người
yêu mến và gắn bó nơi đây cảm thấy như bị "bội thực".
Những cuộc hội ngộ bạn học bao giờ cũng cho mình
cảm giác đẹp. Ngẫm ra đó là thời kỳ trong sáng vô tư chưa vẩn đục sự bon chen,
hiềm khích của người đời, chưa vướng bận nỗi lo về cuộc sống gia đình nhỏ bé của
riêng mình…
Là Vân Anh gắn bó từ ngày mới vào trường. Là
Thái-người của công việc-đã không nhận ra mình bữa gặp mặt K8 cuối năm qua.
Cũng đúng vì đã gần 40 năm, thời gian và buồn đau đã biến dạng khuôn mặt cùng với
gió biển đã quết lên mình lớp da đen cháy. Là Quang điệu hỏi:"Còn
đanh đá như xưa không?","Vẫn thế!". Là Hải đã đến Hạ long bù khú
với lũ bạn từ lúc mình vào họp đến tận bữa cơm chiều Đàm gọi đến là mình phải tới,
ngại quá vì nói có Hòa làm mình nghĩ bạn cùng lớp từ Vũng tàu ra nên không
đi không được. Là Hồng gặp sớm hơn lúc đi công tác qua cơ khí những năm 90. Duy
nhất ông Thọ mom mình có biết nhưng chưa nói chuyện bao giờ.
Lời chúc với mọi người lúc đến cũng như khi
chia tay vẫn là:"Mừng các bạn đã đến nhà"
Người Quảng ninh chân chất, nghĩ sao nói vậy
...ai hiểu sẽ trân trọng, ai kỹ tính quá sẽ rất khó chịu.
Là bạn sẽ mãi đẹp, biến thái đi không còn sự thuần
khiết nữa. Đừng thấy sự vui vẻ mà tỵ hiềm, hãy nghĩ đơn giản sẽ thấy thanh
thoát nhẹ nhàng…
Là người thiện chí bạn cũng sẽ nghĩ như mình.
Gặp lại các bạn cùng khóa ngày gần đây nhé!