luan 25 tháng 7 năm 2013
Tháng bẩy sao cứ phải của riêng ai
Mưa ngâu lại đến buồn cho nhân thế
Dù cứ nghĩ và nhủ lòng như thế
Tháng bẩy về lại khóc đồng đội tôi?
Chỉ có lính già lập cập khóc cho nhau |
Việc gì phải chọn một ngày để nhớ
Tình yêu thương chúng tôi gánh suốt đời
Đâu cứ phải một ngày cho liệt sĩ?
365 ngày? để tủi những hồn ai?
Thắp nén hương vẫn đang còn cháy dở
Hoa lấp lên hoa người vội vã xa về
Con trẻ sáng ngời khăn với áo
Chụp ảnh bên tượng đài hương khói chửa bay đi
Chỉ có lính già lập cập khóc cho nhau
Ngực chói nóng gói thuốc cao huyết áp
Hồn người chết dìu chúng tôi đi suốt hàng ngang hàng dọc
Gọi nhau, gọi suốt đời này
Còn bao nhiêu người chẳng có mộ nơi đây
Còn bao người suốt đời vùi trong khe núi
Còn bao người ngâm xương dưới đáy đại dương lạnh lùng và tăm tối
Tháng bẩy sao cứ phải của riêng ai?
Tháng bẩy là của tất cả chúng tôi
Của tất cả những người đã một thời cầm súng
Của tất cả cha ông ta từ thủa chưa có súng
Của sự thẹn thùng cho cái gọi lương tri
Sao cứ đến tháng này mới nhớ những người mẹ mất con
Tôi ao ước dù biết rằng không thể
Ngày một ngày rằm thắp hương tiên tổ
Giành một nén hương cho người chiến sĩ đã hi sinh
Sao cứ chọn năm chẵn mới tri ân
Chúng tôi hiến thân mình đâu chọn ngày chọn tháng
Chúng tôi vào trận chẳng kể gì sự sống
Chỉ chọn cho mình vì Tổ quốc hiến dâng
Chúng tôi không phải những linh hồn vạ vật lang thang
Rằm tháng bẩy đừng cúng chúng tôi bằng cháo lá đa và muối
Chúng tôi đội ngũ điệp trùng những người có tên có tuổi
Dù nghĩa trang bạn tôi chửa kịp về
Rồi sẽ đến một thời ngày giỗ vọng rất xa
Thành ngày “tết’’ có rất nhiều hoa trắng
Có đất nước nào suốt trăm năm chiến tranh dai dẳng
Mà nhớ sự hi sinh chỉ có một ngày?
MỘT CHÚT NGHĨA TÌNH VỚI NGƯỜI ĐÃ MẤT VÌ NƯỚC NON
Trả lờiXóaNgười ta xây thật nhiều Nghĩa trang Liệt sĩ
Với dòng chữ thật đẹp - Tổ Quốc Ghi Công
Và đấy là tri ân Liệt sĩ.
Người ta xây thật nhiều nấm mộ,
Và trên mỗi nấm mộ là một tấm bia.
Người ta tính chi phí thi công trên từng bia đá,
Cho dù bên dưới là gì.
Người ta gọi đấy là tri ân người đã mất
Còn cha tôi, anh tôi và bao nhiêu đồng đội
Đã hy sinh mà chẳng tính toán gì.
Có người được về đây để mỗi năm một, đôi lần hương khói,
Nhưng còn rất nhiều người vẫn mất xác nơi đâu.
Họ còn mẹ, còn vợ, còn con đang phải sống.
Sống hàng ngày chứ chẳng phải chỉ một hôm nay (27/7)
Một hôm nay trong 365 ngày
Các cấp thẩm quyền gọi lên xin tri ân gói quà ân nghĩa.
Cảm động thay "của ít lòng nhiều",
Các bà, các mẹ lại rơi thêm nước mắt.
Có biết đâu 50, 100 gói quà tri ân như vậy
cũng chẳng bằng một bữa tiệc "thăng quan"
Và chỉ có chúng tôi,
Những người đã từng nằm chung chiến hào với người đã khuất.
Khóc bạn bè không phải chỉ hôm nay.
Tôi có gặp anh Luân 2 lần , lần thứ nhất tại trường , lần thứ 2 tại Thủy Nguyên -HP. Lần đầu tiên tại trường khi tôi sang chơi chỗ anh Phong K9I ( K5I đi bộ đội về ) , anh cùng quê , cùng học cấp 3 với anh trai tôi .Hồi đó tôi nhớ môt người học sinh dáng ngăm ngăm nhỏ con , ít nói , nhưng có đôi mắt trầm sâu nặng ,một đôi mắt đa cảm ,đầy nghị lực .
Trả lờiXóaNay tôi gặp anh trên Blog Cơ Điện , xin kính chúc sức khỏe anh , chúc anh cùng gia đình hạnh phúc .
Mưa xối xả, gió rú rít từng hồi, cơn dông hồi đêm dường chưa đã sáng ra trời lại trút mưa tiếp. Mưa trắng mờ mặt vịnh.
Trả lờiXóaĐã qua ngày 27/7. Tháng 7 này sao mưa nhiều thế?(!)
Tháng 7 âm dương gợi nhớ đến những người đã đi xa và bao giờ cũng là những nỗi đau nhức nhối về chiến tranh không thể khỏa lấp được.
Ngã 3 Đồng lộc, nghĩa trang Trường sơn, thành cổ Quảng trị, nghĩa trang Pleiku và nhà tù Phú quốc…những địa danh mỗi khi nhớ đến đã không quên được cảm giác gai người, nghẹn thở khi thắp hương, cứ mãi nặng nề khi rời xa nơi đó.
Vào blog đọc thơ của anh Luân, của Quang và những dòng nhật ký của anh Xán … lại thấy trở về sự ám ảnh đã qua.
Mình cũng đã thắp hương ngày 27/7 cho những người hy sinh cho nền ĐỘC LẬP này, và cũng cầu mong cho những linh hồn được siêu thoát về với quê mẹ...