Tháng 9 đối với tôi không chỉ nhớ về những ngày đầu cắp sách
đến trường, những kỷ niệm của tuổi học
trò mà còn ký ức không quên của người
lính . Đã 42 năm
ngày nhập ngũ, tôi kể lại về những
ngày tháng chiến đấu của người lính chúng tôi tại Quảng
trị 1972.
NGUYỄN HỮU LUÂN
Hai chúng tôi ngồi trên cửa hầm ẩn giữa
đồi
sim - mua . Đêm tối trùm lên vùng đồi khô cằn trải dài tới triền núi phía Tây chỉ thấy màu đen đặc. Trên cao
bầu trời đen thẫm dường như
rộng ra bởi những
ngôi sao lấp lánh tít xa . Sau lưng dòng
Thạch hãn vẫn lững lờ chảy mặc cho trận
chiến đang nóng bỏng bên Tích tường . Ngồi
quay lưng lại, vẫn biết pháo sáng đang soi dọc sông bởi khuôn mặt Minh
lúc ẩn lúc hiện
trong bóng tối. Lăn lộn
bao ngày, đêm nay chúng tôi mới có phút thư rỗi .
Ngồi đối diện nhau, cả
hai có cảm giác thư thái chẳng chút bận tâm
đang ở nơi chiến trận . Vẫn có những
chớp bom phía miền Tây –
nhưng không khoan nổi đêm đen
nên dường như xa lắm.
Lúc này đây chẳng có bom – pháo
nào quấy phá được người lính . Không phải
là coi thường, nhưng trận mạc đôi khi cũng
dành tặng cho họ những khoảnh khắc an bình .
-
Anh có nhớ
nhà không ? Em mới vài tháng mà nhớ lắm Anh ạ.
-
Nhớ chứ… Lúc ở Quảng bình rỗi rãi nhớ nhiều . Từ lúc vào
chiến đấu không có thời gian để nghĩ ngợi và nhớ
nữa.
Chúng tôi nói chậm và
ngắn như còn
dành thời gian để suy tư. Trong nỗi nhớ , tôi kể cho Minh giờ phút
đoàn tàu chở chúng tôi đi B qua Hà nội. Ngang qua
phố
Trần phú, Cửa nam, Sinh từ
rồi ga Hàng cỏ xuống phía Nam. Đám lính nhà ở Hà nội
thò đầu qua cửa sổ ném vội mẩu giấy khi
tàu qua đoạn chắn với dòng địa chỉ và lời nhắn “ Con
đã
đi B ngày …. Bố mẹ giữ gìn sức khỏe
nhé ” rồi gào lên
: “ Chuyển hộ
lính đi B ! Chuyển giúp nhé … ! “ trong tiếng ầm ầm của đoàn tầu quân sự
chạy xuyên qua phố lẫn
trong tiếng còi vang báo sắp
vào ga.
Tàu lướt qua ga, những bức thư
của lính thả bay xuống sân
ga – giờ này chỉ còn
nhân viên và công nhân trực ca đêm . Bức thư
viết vội, loằng ngoằng địa chỉ
người gửi - người nhận kèm theo dòng chữ “ Chúng
tôi đi B - Nhờ dán tem và gửi giúp
thư này “ . Sớm nay bất ngờ nhận lệnh đi chiến đấu , chẳng còn làm được gì khác
ngoài đóng gói quân trang – vũ khí rồi tất tả hành quân ra
tàu.
Đứng ở bậc lên xuống,
tôi cố nhìn như muốn lưu lại con phố thân quen.
Qua chắn tàu Kim liên,
một thanh niên cố phóng xe đạp đuổi theo , mắt dán theo ô cửa sổ tìm kiếm như thể đã nhìn thấy người thân trên chuyến tàu vậy.
-
Lính tăng cường
bọn em huấn luyện cấp tốc rồi đi B luôn. Trước ngày lên đường được về thăm
nhà chứ không như quân cơ động
các anh. Bom đánh sập
các cầu chính trên QL 1 nên chúng em chỉ
đi ô tô vào ban đêm, nhiều đoạn phải hành quân bộ.
Yên lặng, chỉ nghe tiếng gió khua lá khô , hơi mát của
sương đêm lan tỏa . Rồi Minh vỗ vào người tôi phá vỡ tĩnh lặng.
-
Hết chiến tranh, anh định
làm gì ?
-
Anh sẽ đi học tiếp. Có thời gian phải về thăm
gia đình nơi sơ tán cũ . Chú
chủ nhà đã lớn tuổi mà vẫn lấy
đi lính, được
vài tháng bổ xung cho chiến trường B
nghe nói đã báo tử . Chẳng biết chị chủ nhà với 3 đứa nhỏ xoay sở
sống ra sao ? Còn mấy thằng bạn nữa chứ , vào lính mấy tháng rồi mà chẳng có tin gì ? Bạn
bè ở nước ngoài viết thư về
vẫn nhắc sao không
gửi thư ? Sao chẳng báo tin về
các bạn …? Nếu được ra Bắc chắc phải viết thư cho bạn
nữa . Anh nhất định sẽ về .
-
Em mà về thì sẽ sửa lại nhà, để có thêm phòng cho em gái,
nó đã học cấp 3.
Rồi còn đi làm để phụ giúp
bố em. Phương Bắc phía nào hả anh ?
Mình nhìn về phương
Bắc cho đỡ nhớ đi anh …
-
Em thấy
chòm sao cái gầu không ? Hướng theo
cạnh lớn thẳng ra là sao
Bắc đẩu đấy. Nó đấy, ở kia kìa
.
-
Em thấy rồi. Nó lấp
lánh hơn những ngôi sao khác … Trước đây,
được học cách tìm sao mà chẳng để ý. Giờ em muốn thấy Sao Bắc
đẩu thôi .
Đêm đã
khuya, không gian yên tĩnh trở lại. Chợt một ngôi sao sa rạch một vệt sáng dài rồi tắt lịm nơi cuối trời.
Ngước lên, tôi chỉ cho Minh Sao Bắc
đẩu đang lóng lánh như chất chứa bao niềm mong nhớ của người lính. Nhắm mắt,
tôi liên tưởng như đang ở nhà vậy. Ồ, cái sân và khoảng trời
sao thấy hẹp .
Thấy mẹ đang cặm cụi cùng đứa em bên bàn, thấy đôi mắt của người bạn học với hàng mi
cong như đang nhắn hỏi … Ừ , mình
nhất định sẽ về , còn nhiều việc dang dở
đang chờ …
Tiếng nổ của loạt bom B52 đánh gần
đã đưa chúng tôi trở về thực tại, trong chớp mắt cả hai nhào gọn xuống hầm. Nằm chờ đi, sẽ còn loạt bom nữa đấy .
Chúng tôi nằm và thiếp đi, không biết những người lính chiến đã mơ tiếp những gì trong
đêm ấy…
Những tưởng sẽ còn những đêm hàn
huyên, nhưng chiến trận chẳng chiều người
lính. Trưa hôm sau, tôi có lệnh đi nhận nhiệm vụ mới. Tiễn tôi xuống chân đồi Minh còn dặn
-
Nếu ra Bắc Anh
đến nhà em nhé, nhất định đấy. Chẳng biết bao giờ em sẽ
được về nhà ? Em rất
lo cho mẹ. Nếu Em không trở về… Không biết mẹ sẽ ra sao ? và
Minh vẫn còn đứng đó cho đến lúc cả
hai bị che khuất bởi những tán cây rừng , vượt
qua mấy quả đồi rồi mà vẫn
vấn vương , biết bao giờ được gặp lại ? …
Nhiệm vụ mới vẫn ở Tích tường , tiểu đội đi lập bến
vượt phục vụ bộ binh chốt bên bãi sông. Đêm nay , bên
Tích tường không nổ súng , lính
tiếp tế đã qua sông từ chập tối .
Đã quá nửa đêm, ba lính nằm
co mình trong hầm trực chiến . Pháo sáng rọi dọc sông ánh lên trắng lóa, rõ cả hạt đất trên vách hào đỏ màu phù sa
lẫn những vệt rễ cây đen thẫm.
Đã quen địa hình và còn nắm được cả qui luật pháo bắn,
đêm vượt sông Thạch hãn như bến đò ngang .
Thằng Hiện nằm phía trong đã ngủ từ lúc nào, tôi trực còn thằng Thiện không ngủ,
nằm ngửa nghĩ ngợi gì đó. Ngoái đầu sang phía tôi rồi giọng trong trẻo của nó cất lên :
-
Vào chiến
đấu anh có sợ không ? Trước
khi nhập ngũ, Bà nội đi xem bói cho Em rồi bảo “ Cháu
đi đánh nhau không
chết đâu, đi rồi sẽ về “ .
Ác liệt thế này , nhưng Em không thấy sợ. Em được đặc cách tốt nghiệp cấp 3 rồi . Hết chiến tranh em sẽ học
nghề tiếp.
Chỉ có tiếng pháo bắn cầm canh “ Ùng – oàng “ lúc xa lúc gần , chợt rộ lên tiếng súng tiểu liên “ Tặc tặc tặc tặc … “ vang
lên bên kia sông khiến chúng tôi phải dõi theo. Yên tĩnh trở lại, Thiện lại tiếp
-
Súng nổ không ròn bằng pháo Tết của em ! Pháo
em làm nổ ròn cả băng nghe đã tai, bán rất chạy. Tết đến, em làm pháo
mang sang Nam định bán rất lời anh
ạ.
Trong căn hầm,
dường như chiến trận đang diễn ra chỉ thoáng
qua rồi cuộc sống thường nhật sẽ
trở lại.
Tôi lắng nghe về ước muốn của nó
: rất gần thôi mà không chạm vào được .
Những ngày
cuối năm này, không chỉ chiến sự mà thời tiết cũng đột ngột thay đổi . Cơn
mưa bởi gió Đông Bắc kéo cả ngày
lẫn đêm . Mưa giăng trên sông với
gió lạnh tràn về. Đêm vài
đợt vượt sông, gần sáng quần áo ướt quá, ai nấy rét run- co quắp cả tay.
Cái lạnh đã ngấm tận ruột, lính đành lánh
tạm vào hầm tránh rét. Tôi sát tay vào ngực, xoa mạnh hai tay cho đỡ cóng trong khi thằng Thiện vớ ngay ống điếu thuốc lào, bắn một phát nhả khói khắp hầm rồi đẩy điếu cho thằng Hiện.
Hơi thuốc tỏa ra cũng mang lại chút hơi ấm . Thấy tôi co ro, thằng Thiện dúi cho tôi điếu
thuốc sâu kèn rồi bảo :
-
Anh bắn một hơi đi , sẽ đỡ lạnh đấy.
Cố hít một hơi dài , người bỗng nhẹ bẫng, như đang bay- lơ lửng, lắc lư chẳng còn biết gì nữa . Ôi! Say thuốc sướng thật. Nghe thoảng thoảng hai thằng nói với
nhau :
-
Con gái
nó chúa ghét bọn hút thuốc lào đấy .
-
Sao mày biết ?
-
Bạn gái
tao nó bảo, con trai hút thuốc lào mồm
hôi lắm. Tao mà hút thuốc lào nó không chơi
đâu . Rõ là tiếng nói của thằng Thiện rồi tôi lại bồng bềnh trong cơn say.
-
Đã yêu chưa ?
-
Chưa. Hai đứa mới thích nhau thôi. Ngày nào nó
cũng muốn được tao đèo đi học.
Lơ mơ say, nghe thằng
Thiện nói quên hết chúng tôi đang đối mặt với bom – pháo và cái chết rình rập
. Mà dường như cái chết cũng không làm nó sợ, sự vô tư, vui tính của nó đã xua đi gian khổ và khốc liệt nơi chiến trường .
Lại nhận lệnh mới, Tiểu đội được tăng cường để lập
thêm bến vượt tại Như lệ.
Nhóm xuống Như lệ có thêm Lê văn
Huỳnh . Huỳnh là lính sinh viên ĐH xây dựng bổ xung cho C tôi đợt cuối tháng 8/72 .
Sau chiến dịch bảo vệ thành cổ Quảng
trị, ra củng cố Huỳnh được biên chế vào tiểu đội tôi. Gặp
mặt nhau trong đêm , sáng ra đi đào hầm . Tôi có cảm nhận về Huỳnh : nói ít, trầm mặc và rất
khác lạ. Sau dáng thư sinh kia, đang ẩn
chứa điều gì ? Lời
giải đáp đã rõ khi tôi đọc được “ bức
thư gửi lại “ cùng cuốn sổ tay cất dưới đáy ba lô của Huỳnh.
“ Quảng
trị 11/9/72
Toàn
gia đình kính thương !
Hôm nay con ngồi đây biên vài dòng chữ cuối cùng phòng khi đã “đi nghiên cứu bí mật trong lòng đất ” thì gia đình khỏi thấy đó là điều đột ngột … “
Hôm nay con ngồi đây biên vài dòng chữ cuối cùng phòng khi đã “đi nghiên cứu bí mật trong lòng đất ” thì gia đình khỏi thấy đó là điều đột ngột … “
Khi dự cảm thấy mình sẽ hy sinh Huỳnh lặng lẽ thực hiện
: viết để
gửi lại ước muốn
cùng lời nhắn nhủ tới những người thân yêu và sẵn sàng “ sống trọn đời cho tổ quốc “ … Ôi !
Lính SV vậy đấy .
Những ngày cuối năm 1972 , Noen rồi năm mới , chiến sự ở Như lệ càng
ác liệt . Giành giật nhau từng mét đất quanh các
“ chốt “ . Đêm đêm ,
tôi – Huỳnh – Thiện trên chiếc
xuồng cao su qua sông sang chốt
Như lệ . Ba
người lính trên cùng một thuyền mang suy
tư khác nhau vượt sông vào
chiến trận … không
thấy ai run sợ.
Vẫn biết chiến tranh là tàn khốc Nhưng !
không thể ngờ …. Thiện ơi, Huỳnh
ơi, Lan
- Chuyên ơi ! Không thể , không thể sống lại những đồng đội sướng khổ -
vui buồn cùng nhau ấy. Quả đạn pháo đã trúng chiếc
thuyền của tôi , mình
tôi - người
duy nhất sống sót . Tôi đi đầu để kéo thuyền xuống sông ,
mảnh pháo chỉ sượt
qua người xé rách áo te tua và găm mảnh vào vai phải . Bốn
người còn lại hứng trọn toàn bộ mảnh đạn pháo, không rõ ai đó còn kêu
lên “ Cứu
tôi “ trong phút hấp hối mà tôi nghe trước
khi ngất đi.
“ Bức thư gửi lại “ của LS LÊ VĂN
HUỲNH tại bảo tàng thành cổ Quảng trị
Trạm quân y tiền phương ở Cam lộ
chật cứng thương binh nằm chờ đêm xuống. Quá nửa đêm, thương binh nặng đặt nằm giữa thùng
xe vận tải , các lính thương nhẹ bao bọc quanh . Xe chạy theo QL
9 lên miền Tây Quảng trị , vượt sông Bến
hải ra quân y viện Vĩnh linh .
Cùng trong
tốp chuyển thương tôi gặp người lính cùng đại đội với Minh.
-
Anh hỏi
Minh – liên lạc đại đội phải không ? Hy sinh ở Tích tường rồi anh ạ.
Cảm giác đau đớn trào lên,
không còn biết đau ở đâu nữa .
28
tháng chạp - Tết Quí Sửu 1973 sắp
đến. Tôi chậm chậm bước trên phố Hà nội, rẽ vào cái ngõ nhỏ hỏi
thăm nhà Minh. Ngôi nhà cửa khóa, hàng xóm bảo cả nhà đi sơ tán B52 vẫn
chưa về, có lẽ phải sau Tết .
Tần ngần trước ngôi nhà . Viết thư báo tin à ? Viết gì đây - Minh vẫn đang ở Quảng trị hay đã hy sinh rồi ? …
Phố xá vắng vẻ, mưa xuân bay lất phất như rắc bụi trên phố. Tết đang gõ cửa mọi nhà . Làng pháo Bình Đà bận rộn chuẩn bị lễ bắn pháo Bông trong đêm giao thừa ở Hồ Hoàn Kiếm. Năm mới với mùa xuân hòa bình đầu tiên đang về trên ngõ phố của Hà nội. Những người thân của lính chiến vẫn đang ngóng chờ tin họ, hẳn là vậy mà . Và bức thư đã viết không bao giờ được gửi như cố giữ lại chút hy vọng mong manh ấy.
Tần ngần trước ngôi nhà . Viết thư báo tin à ? Viết gì đây - Minh vẫn đang ở Quảng trị hay đã hy sinh rồi ? …
Phố xá vắng vẻ, mưa xuân bay lất phất như rắc bụi trên phố. Tết đang gõ cửa mọi nhà . Làng pháo Bình Đà bận rộn chuẩn bị lễ bắn pháo Bông trong đêm giao thừa ở Hồ Hoàn Kiếm. Năm mới với mùa xuân hòa bình đầu tiên đang về trên ngõ phố của Hà nội. Những người thân của lính chiến vẫn đang ngóng chờ tin họ, hẳn là vậy mà . Và bức thư đã viết không bao giờ được gửi như cố giữ lại chút hy vọng mong manh ấy.
Điều dễ lý giải nhất ta thường nói với nhau “ Số mệnh và sự
may mắn ” và tất cả
cùng đồng thuận như vậy. Nhưng
điều đó là bởi những người còn đang sống
nghĩ và nói vậy , còn những phía khác nữa thế nào ? … Có phải
các vị thần muốn thể hiện uy quyền của mình : “ Cho cái
bọn biết sợ và nợ việc ở lại để chúng còn ‘cày’ , bắt
chúng nó lúc nào mà chẳng được “
. Cái mũi lưỡi hái đã sượt qua cổ, ngực và ngoặc vào vai rồi tuột ra, để nó còn “ cày “
trả nợ đã .
Hòa bình về , tốp lính
SV đã về học tiếp gặp lại nhóm bạn phổ thông . Chúng tôi hàn huyên về thủa học trò, chuyện chiến đấu của lính, kể tiếp
những câu chuyện
bị gián đoạn bởi chiến tranh những
điều còn chưa kịp nói …
Nhắc chuyện lúc ở chiến trường, nhớ bạn
bè, nhớ đôi
mắt với hàng mi cong … Người bạn gái tháo kính cho bọn chúng tôi ngắm. Nhìn vào đôi mắt,
ký ức về người lính
và dòng Thạch hãn năm xưa chợt hiện ra .
Thấy tôi chững người , cô bạn ngạc nhiên hỏi
-
Sao vậy, Mắt mình không đẹp nữa à ?
-
Vẫn đẹp
chẳng hề thay đổi, mà nó còn gợi nhớ
lúc mình đang ở nơi chiến trận.
Tôi nhìn vào đôi mắt, thấy một
dòng sông mênh mông với chiếc thuyền bơi dưới làn đạn.
Những những quả đồi chợt bùng lên
chớp lửa – khói bom kéo dài và hình ảnh
người đồng đội đã vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất TÍCH TƯỜNG _ NHƯ LỆ năm ấy …
ký ức về cuộc chiến ùa về khiến tôi nao lòng.
Những người lính chúng tôi vậy đấy,
chẳng thể quên được những ký ức chiến trận năm xưa. .. Rồi tôi tự
nhủ : Mình sẽ về thăm lại những vùng đất
đã chiến đấu, thắp hương cho đồng đội đã hy sinh – những ngôi mộ “ chưa biết tên “ và những
người ngã xuống vẫn còn chưa tìm thấy . Gánh lấy , “ cày “ nốt những việc còn dang dở . Nói thay cho những người lính: Những
điều muốn nói mà chẳng còn ai nghe thấy được .
Ừ - vậy nên các vị thần đã đưa ta vượt qua cửa tử để
còn có thợ tự nguyện
‘ cày ’ suốt đời và
tôi vẫn tâm niệm vậy đấy.
Hà nội, 9/2013
TICH TUONG –
NHU LE Bến vượt chiến trận tai Quang
tri cua C17 nam 1972
KHOẢNG TRỜI NGƯỜI LÍNH
Trả lờiXóaLê Anh Quốc
Chương 1 : Khúc dạo đầu
Thế hệ chúng tôi chưa kịp lớn lên
Bom đạn Mỹ xé rách trời, nát đất
Vừa buông nách đứa em bé nhất
Trên đầu mình
Già dặn khoảng trời xanh.
Thế hệ chúng tôi- Thế hệ chiến tranh.
Hoa lau trắng những ngày tiễn biệt
Người lên đường - Đất Nước là Tiền tuyến
Người ở nhà – Tổ quốc hóa Hậu phương
Thế hệ chúng tôi ai cũng dễ thương
Thơm thảo như hoa
Ngọt ngào như trái
Tình đồng đội lòng không cỏ dại
Nghĩa đồng bào- Bầu, Bí thương nhau.
Một bông hồng thả hương bối rối
Một khoảng tròn quanh những chiếc khung thêu.
Thế là thương
Là nhớ
Là yêu
Là gánh vác việc nhà người ra trận
Dẫu không hóa làm làm thân núi Vọng
Cũng một đời chín đợi, mười trông
(Xin lỗi người sưu tầm trước tôi)
Hay lắm, bài thơ rất hay, Ai đăng lên ấy nhỉ?
XóaQuang vào blog CCB có đủ bản trường ca "Khoảng trời người lính" của Lê Anh Quốc - một CCB đã mất ở Yên Bái. Bản trường ca tham dự một cuộc thi...nhưng không được giải.
XóaCác anh CCB ở trường mình viết đều hay có lẽ đó là những hồi ức mãi không quên những năm ở chiến trường. Mình có lần mạo muội coment bị mắng té tát.
Hữu Luân có thời gian chiến đấu ở khu tích Tường -như lệ qủa là ác liệtt và kéo dài .còn tôi lại quá ngắn ngủi,trừ hơn chục ngày chốt đồi Gia Long còn vào trận đầu cầu Sắt chỉ có 3 ngày 2-9 đến 4-9 là dính thương rồi 6-9 qua Thạch Hãn đi Viện mãi tận 42 Nam Đàn - Nghệ An.May sao còn về học lại.còn bao người không được như mình.Làm sao quên được những ngày ấy và những đồng đội đã hy sinh .Vậy mà có người muốn phủ nhận cơ đấy.
Trả lờiXóaKHOẢNG TRỜI NGƯỜI LÍNH
Trả lờiXóaLê Anh Quốc
Chương 1 : Khúc dạo đầu
Thế hệ chúng tôi chưa kịp lớn lên
Bom đạn Mỹ xé rách trời, nát đất
Vừa buông nách đứa em bé nhất
Trên đầu mình
Già dặn khoảng trời xanh.
Thế hệ chúng tôi- Thế hệ chiến tranh.
Hoa lau trắng những ngày tiễn biệt
Người lên đường - Đất Nước là Tiền tuyến
Người ở nhà – Tổ quốc hóa Hậu phương
Thế hệ chúng tôi ai cũng dễ thương
Thơm thảo như hoa
Ngọt ngào như trái
Tình đồng đội lòng không cỏ dại
Nghĩa đồng bào- Bầu, Bí thương nhau.
Thế hệ chúng tôi con gái cũng “mày râu”
Chẻ lạt lợp nhà, đốn cây, bổ củi
Đêm trăng lên nhoi nhói câu thầm hỏi:
- Mình đàn bà sao bóng tựa đàn ông?
Thế hệ chúng tôi phụ nữ muộn chồng
Nhiều đứa quá thì nên cầm lòng vậy
Đời con gái chín dần trong cây gậy
Rụng xuống đường lọc cọc tiếng đơn côi.
Thế hệ chúng tôi meo mốc bình vôi
Mùa cau lại vàng
Mùa trầu lại đỏ
Mẹ cần chổi gom những mùa lá đổ
Đợi con về…
Run rẩy quét thời gian.
Ngôn ngữ tình yêu
thời của chúng tôi:
Một đôi chim bay trên áo gối
Một bông hồng thả hương bối rối
Một khoảng tròn quanh những chiếc khung thêu.
Thế là thương
Là nhớ
Là yêu
Là gánh vác việc nhà người ra trận
Dẫu không hóa làm làm thân núi Vọng
Cũng một đời chín đợi, mười trông
Đêm
Con dâu nằm chung với mẹ chồng
Tay bó gối phòng lúc mình mê ngủ
Hai cái thiếu chẳng làm nên cái đủ
Dưới mái nghèo năm tháng vắng đàn ông.
Thệ chúng tôi
Ra ngõ gặp Anh hùng
Đâu cũng thấy hy sinh cho Tổ quốc.
Người trước ngã
Người sau không bỏ cuộc
Traận đánh này
Phải TOÀN THẮNG ngày mai…
Ngày mai
Ngày mai
Ngày mai…
Có thể là gần
Có thể xa vời vợi
Sẽ chẳng tới nếu ta ngồi chờ đợi
Chỉ con đường duy nhất phải vượt lên!
Dù ngày mai sẽ chẳng vẹn nguyên
Những cô gái, chàng trai tuổi xuân hơ hớ
Dù ngày mai sẽ bạt ngàn nấm mộ
Những con người của thế hệ chúng tôi.
Mặc gian nan!
Mặc đạn bom rơi!
Đích phải đến là TỰ DO - ĐỘC LẬP
Là Đất Nước sạch bóng quân xâm lược
Là Bắc – Nam xum họp một nhà.
Mẹ sẽ vui
Ngày mai
Khải hoàn ca
Chúng con hát dọc đường về thăm mẹ
Ta tưng bừng
Ta thương người lặng lẽ
Bởi mất – còn
• Cũng đến một ngày mai…
Chương hai: Khoảng trời mặt trận
Trả lờiXóaĐƯỜNG VÀO
.. Đêm đầu tiên ngủ với rừng cây
Chúng tôi níu rừng vào hai đầu cánh võng
Chống chếch thế những ngôi nhà của lính!
Gió phía nào ùa tới cũng thông thênh.
Khoảng trời vuông trên những mái tăng
Không che được hạt mưa xiên xối xả
Đêm đầu tiên…nên ai cũng lạ
Giấc ngủ chập chờn như lá rừng rơi.
Người lính gác đêm hết đứng lại ngồi
Nghe tí tách tiếng mưa trên áo bạt
Cách dăm nhà có ai khe khẽ hát?
Đêm bỗng òa – một thoáng nhớ xốn xao.
Lại phía kia có tiếng rít thuốc lào,
Đêm vo lại đỏ lừ mắt điếu
Ước gì có hồ lô màu nhiệm
Hút đêm vào cho lính khỏi chờ lâu!
Đêm không ngủ
là đêm rất sâu
Lính hóm hỉnh nghĩ ra đủ chuyện
Đứa thì bảo: võng như vầng trăng khuyết
Treo giữa rừng
Và thức với ngàn cây!
Đứa thì bảo: võng như con thuyền đầy
Chở hờn căm trên dòng sông cạn
Dòng sông ấy là đường ra mặt trận
Bao “con thuyền”
Mải miết vượt bằng chân.
Đứa thì bảo: võng như cánh cung
Đêm để ngửa
Bình minh lên sẽ úp,
Còn người lính là mũi tên vun vút,
Lúc bình minh
Lao thẳng ngực thù!
Có đứa thì láu đến lạ chưa?
Bảo: mái tăng giống như chiếc lọng
Lính xếp bằng
Ngồi trên cánh võng
Chẳng khác gì quan Trạng ngày vưa.
Thì bây giờ nào có kém chi
Khoa đánh giặc đậu nhiều Dũng sĩ
Ngày bái tổ là ngày ta thắng Mỹ
Dũng sĩ về…
Còn hơn Trạng vinh qui…
Đêm va chảo xoong đằng kia
Vỡ từng tiếng
Lanh canh bếp lửa
Chúng tôi hiểu: bình minh về gọi cửa
Chỉ tích tắc thôi
Nhà lính dỡ xong rồi.
Chúng tôi lại đi…
Náo nức những dòng người
Bình tông nước nối hai đầu Binh trạm
Nắm cơm vắt tồng tênh trên lưng bạn
Biết độ đường
Còn mấy đoạn dao quăng
Gửi đại ngàn những đêm phía sau
Phía nỗi nhớ cứ dài vô tận
Bao gương mặt cỏ cây chưa kịp nhận
Đã vội ào đi trước lúc trời hừng.
Để lại những địa danh
khắc lên rừng
Những dấu thời gian
Vẫn tươi roi rói
Hàng lốc lịch treo lưng chừng núi
Dọc đường vào
Năm tháng cũng vào theo!................
TÂN BINH
. Thấp thỏm quá
Trận đánh đầu tiên
Những tân binh
Chưa thạo bắn
Giặc tràn lên
Sọc rằn như bầy rắn
Chúng tôi rợn người
Nhắm mắt lại
Ngồi im.
Bên chiến hào
Người lính cũ thản nhiên
Anh thủ thỉ: lần đầu ai chẳng thế!
- Nói thật dạ: tớ không bằng cánh trẻ,
Còn tệ hơn là tè cả ra quần!
Tôi thoáng nhìn những cựu quân nhân
Gương mặt các anh như tạc bằng đá núi
Nét phong trần làm nước da sẫm lại
Trước chúng tôi các anh hóa thiên thần!
Bọn giặc ào lên
Mỗi lúc một gần
Lệnh phát hỏa
Chúng tôi rào rào bắn
Những viên đạn sổ nòng không cần ngắm.
Phía bên nào cũng có tiếng rên la.
Nghe đủ đầy âm thanh AK
Mà trận đánh như già thôi nữa
Mãi sau này chúng tôi mới rõ
Cánh tân binh bắn phứa lên giời.
Trận đánh nào cũng kết thúc cả thôi
Chỉ huy bảo chúng tôi đã thắng!
Bãi chiến trường ngổn ngang xác giặc
Ta cũng nhiều chiến sĩ hy sinh
Chúng tôi đi tìm đồng đội của mình
Lóng ngóng những vòng tay ôm bạn
Người lính cựu đã dạn dày bom đạn
Bồng chỗ này
Rồi lại bế chỗ kia.
Chàng lính ví mình như quan Trạng xưa
Chỉ một trận thôi đã thành liệt sĩ
Ngày trở về, ngày ta thắng Mỹ
Anh chẳng còn để làm “Trạng vinh qui”
Trước mộ anh
Chúng tôi lặng người đi
Câu chuyện đêm rừng làm ai cũng khóc
Hoàng hôn đỏ trong từng khóe mắt
Đêm đè nặng lên mỗi “cánh cung”.................
TIẾNG CƯỜI CỦA LÍNH
Trả lờiXóaCuộc đời lính
Đạn trước mặt
Bom trên đầu
Mìn vùi dưới đất
Sống và chết đo bằng gang tấc
Thắng và thua đọ ở sức người.
Có phải thế
Chúng tôi cười
Cười chật đất
Cười chật sông
Cười chật suối
Đường ra trận nào ai tính tuổi?
Nên tiếng cười cứ lẫn cả vào nhau.
Nếu gom được – xin giữ cho mai sau!
Phòng có giặc hãy phát làm vũ khí
Nếu còn sống nhớ mang về ngoài đó
Những trận cười rừng rực tuổi con trai!
Những nụ cười hình hoa mơ, hoa mai
Rụng trăng gốc vẫn khát ngày xây quả
Những nụ cười thấm cả vào máu đổ
Chôn dưới mồ vẫn cứ vút bay lên!
Những nụ cười mang hình mũi tên
Làm thế trận bủa vây quân giặc
Những nụ cười nối phương Nam –
Phương Bắc
Cứ trùng trùng…
Theo bước những đoàn quân
Những nụ cười nuôi từ lòng dân
Thành sức mạnh
Kẻ thù nào thắng được?
Những nụ cười của bốn ngàn năm dựng nước
Hóa thành đồng
Muôn thuở
Việt Nam ơi!
Những nụ cười làm khô giọt lệ rơi
Ngày TOÀN THẮNG nếu con không về nữa
Mẹ lắng nghe trong từng làn gió
Có tiếng cười của đứa con yêu…
THI SĨ
Chúng tôi đi đánh giặc những tháng năm dài
Phút khuây khỏa
Làm thơ trên báng súng
Đời chẳng tĩnh
Nên câu thơ quá động
Lục bát trèo
Lên võng
Đung đưa…
Có phải vì quen với nắng mưa
Nên câu thơ biết xòe ô cho bạn?
Có phải quanh mình ùng oàng bom đạn
Nên trong thơ khao khát một nụ hồng!
Có phải vì thương, vì nhớ cháy lòng
Nên lửa cứ bập bùng nơi ta viết?
Có phải vì anh yêu da diết
Nên bài nào cũng nói về em?
Chẳng tài đâu!
Làm mãi rồi quen
Như đánh giặc lâu ngày thành lính cựu
Trước cuộc sống
Bao cái Hùng tề tựu
Dẫu chẳng là Thi sĩ –
Cũng Thơ!
Ẫy là nói những đứa ngu ngơ
Chứ thế hệ thì thiếu gì đứa giỏi
Đánh giặc cừ
Làm thơ cũng nổi
Dũng sĩ và thi sĩ lừng danh
Đêm bồi hồi bên cánh rừng xanh
Náo nức quá!
Nghe chương trình văn nghệ
Thơ chiến sĩ
Sao nhạc buồn đến thế
( Lính nhớ nhà càng nhớ nhà hơn!)
Ơi!
Tiếng đàn bầu
Nỉ non
Nỉ non…
Đem thân phận thả vào đêm chiến trận
Này cung nhớ!
Này cung thương!
Này cung hờn!
Này cung giận!
Hỏi cung nào người lính chẳng từng qua?
ĐÓI
.... Trận đánh này chúng tôi giữ điểm cao
Quần cả tháng, lương ăn không còn nữa!
Giặc vây chốt đông như đàn kiến lửa
Phía chúng tôi…còn lại mấy đứa thôi!
Không sợ giặc
Không sợ đạn bom rơi,
Cái sợ nhất lúc này là đói
Đói vàng mắt
Đói long đầu gối
Đói phạc phờ
Đói thừa cả chân tay
Mà lạ chưa?
Vào chính lúc này
Chúng tôi lại đánh lui quân giặc
Có lẽ vì: chẳng cách nào khác được
Có lẽ vì: còn – mất đấy thôi.
Phía chân đồi
Giặc đã rút rồi
Cái đói lại “xông lên” ngợp chốt
Không thể bắn
Và cũng không thể giết
Muốn cầm hòa
Cái đói chẳng buông tha.
Đồng đội tôi
Gục xuống giữa chiều tà
Gạo vừa tới
Nồi cơm đang nấu dở
Boong canh rừng lục bục sôi trên lửa
Bạn tôi đi…
Chẳng kịp bữa cơm no.
Ôm xác bạn chúng tôi khóc hu hu!
Người đói chết
Trên tay người đói lả
Chôn bạn rồi
Đói tràn lên cỏ
Cắm cành cây đói lá
trước mồ
Chúng tôi bảo nhau: cúng bạn cả nồi cơm to
Cơm đấy
Canh đây
Bạn về ăn kẻo tối
Sống giữ chốt
Chết thành ma đói
Đêm đứt rời bởi những cơn đau...............
TIẾN VỀ THÀNH PHỐ
Trả lờiXóaTừng trận đánh cứ nối tiếp nhau
Như mùa lũ ngập dần đôi bờ đất
Từng chiến dịch mở bung mặt trận
Như gió ngàn ồ ạt thổi võng thung.
Mùa mưa đi qua
Khô khói những cánh rừng
Cây trút lá bên đường tơi tả
Đất như choàng tấm chăn màu đỏ
Những nấm mồ đồng đội rực lên!
Tiến về Sài gòn
Từ khắp nẻo Trường Sơn
Đại bác
Xe tăng
Chuyển rung thành phố
Rầm rập những Binh đoàn
Ào ào thác đổ
Cả nước dồn về
Trùng điệp quân đi.
Các hướng tấn công
Thần tốc – diệu kỳ
Ngày mai hiện dần
Bằng xương bằng máu
Ngày mai sẽ về
Gang tấc nữa thôi!
Gang tấc nữa thôi!
Cờ giải phóng tung bay dinh Độc Lập
Tổ quốc tưng bừng niềm vui thống nhất
Chúng con sẽ về
Bên mẹ
Mẹ hiền ơi!
Gang tấc nữa thôi!
Ác liệt lại ngàn lần ác liệt
Sào huyệt cuối cùng
Sào huyệt lửa bung ra.
Máu người lính đã thấm rừng già
Nay lại đổ dọc đường vào thành phố!
Người lính cựu
Mang nửa đời chữ thọ
Có ai ngờ!
Ngã xuống
Trước ngày mai.
Chúng tôi nghiêm trang
Đứng trước thi hài
Người đồng đội
Người anh
Người thầy trong trận mạc
Giữa Sài Gòn
30 THÁNG 4…
Chương ba: Sau chiến tranh
LÀNG XƯA
Giặc tan rồi
Chúng tôi trở về quê
Bồi hồi quá!
Những bàn chân lính
Chiếc ba lô trên lưng nhẹ tếch
Chỉ nặng nhiều là mấy búp bê.
Khao khát gì mà bồng bế thế kia?
Hay ở rừng lâu ngày không bóng trẻ?
Ngoài mặt trận nào ai thành bố – mẹ
Tìm đâu ra tiếng bé khóc chào đời.
Hay tuổi xuân ta
Trầm bổng cuối trời?
Như hạt mưa sa xuống vườn đồng đội
Hay vì thương cây
tháng năm ngóng đợi?
Mùa hoa về
Cho tươi lại cành xanh.
Thôi!
Gác lại một thời chiến tranh
Ào về nơi chôn nhau, cắt rốn
Để ngắm mẹ
Cho hả hê nỗi nhớ
Để nhìn cha
Cho đã buổi thương Người.
Để được gặp nàng mặc áo nâu tươi
Khoe với em rằng: chỉ thêu vẫn thắm,
Rằng: hai đứa chẳng còn xa ngàn dặm,
Rằng: hôm nay thuyền đã cập bến rồi.
Đây mái nhà tuổi thơ của tôi
Đây bậu cửa chắn ngang thời lẫm chẫm.
Đây hình vẽ ngu ngơ thời chấy rận,
Màu than đen còn nhánh đến bây giờ.
Đây hàng cau cha trồng từ ngày xưa.
Rụng đỏ đất
Những mùa đành để lỡ
Đây vườn trầu mẹ ươm hồi ta nhỏ
Rơi vàng trời
như thể khát tìm cau.
Đây con đường nối sang nhà nhau.
Bên ấy, bên này đi về một ngõ
Đêm họp Đoàn cùng chung đuốc tỏ!
Ta soi cho em về tới sân nhà.
Đây xóm làng lam lũ của ta
Những bữa cơm còn đầy mâm rau má
Người ra hội vẫn mặc manh áo vá
Trẻ tới trường, quyển sách đọc thay nhau.
Mùa đông về chưa đủ ấm đâu,
Mùa hạ đến chẳng đủ màn ngăn muỗi
Ta gặp ai cũng già trước tuổi
Biết hy sinh… đâu chỉ ở chiến trường.
Ơi! Xóm làng mà ta gọi Quê hương
Người ra trận đông hơn người ở lại
Đã kín vách BẢNG VÀNG DANH DỰ
Giờ lại nhiều BẰNG TỔ QUỐC GHI CÔNG!
Bao hố bom chằng chịt trên đồng
Nghe lành lạnh tiếng cá cờ búng nước
Hiểu hạt gạo nuôi quân ngày chiến cuộc
Đã chan hòa máu với mồ hôi.
MẸ
Trả lờiXóaCon về với mẹ hôm nay
Thật đây! Sao mẹ tưởng ngày…mình mơ.
Bây giờ mắt mẹ đã mờ
Nhìn tôi bằng ngón tay già run run.
Như là để thật tôi hơn
Mẹ lần vết sẹo vai con ngày nào
Nhận ra, mắt mẹ lệ trào
Rưng rưng vào khoảng khát khao con về.
Và tôi cứ thế lặng đi
Trước pho tượng Phật từ bi giữa nhà.
Mấy năm đánh giặc đường xa
Chẳng ngờ đâu mẹ tôi già thế kia?
Hàm răng đen nhánh ngày xưa
Đi đâu vội để nắng mưa cối trầu?
Hạt sương kéo sợi trên đầu
Bảo tôi: đời mẹ dãi dầu đấy thôi.
Mắt huyền xưa buộc cha tôi
Bây giờ mẹ buộc lá rơi ngoài thềm.
Mỏng manh chiếc áo vải mềm
Tuổi thơ tôi để trong nền yếm nâu.
Yếm Người nào có rộng đâu.
Mà sao như mảnh đất giàu mênh mông…
Ở đây cũng thể thành đồng
Ở đây nuôi những Anh hùng nước non.
Yếm vuông cho giọt sữa tròn
Đọng trong mỗi dấu chân con tháng ngày.
Con về với mẹ hôm nay
Thật đây! Sao mẹ tưởng ngày mình mơ!
Mẹ tôi giờ mắt đã lòa
Nhìn tôi bằng ngón tay già…rưng rưng…
MẶT TRẬN KHÔNG TIẾNG SÚNG
Chúng tôi về với việc nhà nông
Nhiều hơn cả
Vì đồng rộng lắm
Những người lính một thời chiến trận
Giờ lại về
Cuốc bẫm
Cày sâu.
Ruộng có bờ
Việc chẳng có bờ đâu
Buổi lật cỏ đã lo ngày bắc mạ
Gieo trên đất những mầm vui hối hả
Những lo toan…
Thắc thỏm
Trông chờ.
Tưởng đã quen rồi
Sao vẫn gặp bất ngờ?
Bất ngờ hạn – mặt đồng khô như ngói
Bất ngờ úng – lúa chìm trong tê tái
Bất ngờ sâu – đau thắt ruột người trồng.
Cấy cây lúa
Là cấy phận nhà nông
Xòe bàn tay tính từng ngày, từng tháng
Mặt trời lên
đến thâu đêm
lại sáng
bóng người còng
Mơ…
Lúa tròn bông.
Hạt gạo dẻo thơm nào dễ hiểu đồng
Khi chưa có một lần với lúa
Khi cuộc đời lượt là trong nhung lụa
Đã chắc gì hiểu nổi bát cơm bưng?
Đã chắc gì biết cái xót cuối đông?
Chân mẹ nẻ ngậm bùn rét giá
Đã chắc gì biết những chiều nắng hạ?
Áo cha dầy thêm mỗi bận mồ hôi.
Về với đồng mới hiểu hết đồng ơi!
Bát cơm chan mồ hôi – nước mắt
Lại có chuyện những người khuất tất
Lại bão giông …rình dập trên đầu.
Ta đã qua dài rộng rừng sâu
Chân đã thuộc những nẻo đường ngang dọc
Mà bây giờ trước đồng, trước ruộng
Sao ta đi, đi mãi chẳng đến bờ?
Vẫn chỉ là muôn thuở đói hay no?
Mà lăn lóc cả đời với đất
Từ mặt trận, mang cái còn - cái mất
Trở về làng đánh đổi cái có – cái không.
Phải vượt lên thôi.
Mình tự cứu mình
Than phận làm gì cho thêm yếu lính?
Đất Nước chiến tranh ra đi đánh giặc.
Đất Nước hòa bình, tất cả dựng xây.
Nào tập đi.
Cho thẳng những đường cày
Cho con trâu khỏi nhắc người: vắt – diệt
Cho vụ mùa gối tiếp nhau mải miết
Cho đồng làng bông lúa gọi : đời no!
Nào học đi
Ta mới chỉ I tờ
Nghề nhà nông còn bao điều mới lạ
Muốn xênh xang từ cọng rơm, gốc rạ
Phải hiểu đồng
Như hiểu chiến trường xưa.
Ta đã nghe
Nhiều đồng đội gần, xa
Bát ăn đủ rồi
Giờ thêm bát để
Đã rộng cửa nhà
Đã yên dâu – rể
Đã ông – bà… còn rất lính mà em!
Ta lại nghe
Từ phía mặt trời lên
Tiếng tần tảo gõ vang đường xuống chợ
Những mảnh vườn cho mùa chín đỏ
Thơm chật gùi…
Đồng đội địu trên lưng.
Và đằng kia
Trên khắp nẻo núi rừng
Bao trang trại mở đường vào giàu có
Nhiều người lính đã thành ông chủ
Cũng đình huỳnh xe máy hon đa.
Vườn- ao – chuồng xây cất vi la
Ai bảo lính không biết làm kinh tế?
Bao doanh nghiệp tư nhân
Bao nhiêu nhà tỷ phú
Cũng đều từ những Cựu chiến binh.
Ta dõi theo
vóc dáng những công trình
Bao người lính trở về xây thủy điện
Đời lại thắp những NGỌN ĐÈN trước biển
Sóng gầm gào…
Đèn vẫn sáng lung linh.
Ấy là khi
Ta tự biết vượt mình
Trước cuộc sống
Có bao điều cần hóa
Nếu được ước
Xin ước cho tất cả
Đừng hóa mình xa lạ với nhân dân.
ĐỒNG ĐỘI
Trả lờiXóa..... Giêng, hai vãn việc cấy trồng
Rủ nhau mấy đứa xa đồng một thôi
Chẳng buôn Chẳng bán Chẳng chơi!
Mà đi trả cái nghĩa đời đạn bom
Chiến tranh đứa mất, đứa còn
Trường Sơn vọng tiếng hú tròn… tìm nhau.
Lang thang khắp nẻo rừng sâu
Ngắm trời định hướng Nhìn cây đoán mồ
Bồi hồi những bó hương thờ
Khát khao gặp lửa đốt cho bạn mình
Để không mấy tiếc tiểu sành
Nằm thương tán lá lá rụng xanh cuối trời.
Phải đâu người sống quên rồi?
Chiến tranh để lại rối bời chiến tranh.
Vết thương nhức nhối chưa lành
Chẳng nguôi quên …ở rừng xanh –mộ còn
Hôm nay – tính cuộc vuông tròn
Ngày mai – con, cháu mãi còn đức tin.
Dẫu dù đáy bể mò kim
Dẫu dù rừng thẳm tìm chim – vẫn tìm!
Tháng năm mồ bạn thì chìm
Cỏ lau thì nổi như dìm người đi!
Ở đâu “quan Trạng” đã thi?
Ở đâu “võng lọng vu quy” ngày về?
Đạn bom cày xới bốn bề
Rừng ơi! Ta hỏi đâu mồ “Trạng nguyên”?
Đâu rồi cái chỗ lặng im?
Cơm, canh Cúng bạn trong đêm tủi lòng.
Ngoài kia lúa chín ngập đồng
Bạn tôi vẫn đói dưới tầng đất đai.
Thắp hương xin đất một đài
Bạn ở đâu? Giữa rộng dài rừng xanh…
…
Bâng khuâng chôn chiếc áo sành
Lại chôn một thuở chiến tranh xuống mồ....................
Chương bốn: Vẫn hát bài ca ấy
Thế hệ chúng tôi
Đi qua chiến tranh
Đời mỗi đứa có một thời để nhớ
Về đồng đội
Về những ngày khói lửa
Về những hy sinh… không nói hết bằng lời.
Bao cô gái
Bao chàng trai
Lứa tuổi đôi mươi
Đã nằm xuống dưới bạt ngàn nấm mộ
Những cái tên…ngày nào xanh nhãn vở
Giờ xếp hàng
Đỏ rực nghĩa trang.
Có những hy sinh
Âm ỉ với thời gian
Người trở về
trên mình đầy thương tích
Chiếc nạng gỗ gõ dọc chiều cơ lốc
Hiểu con đường đang chín giọt mồ hôi.
Có đứa về
Lành lặn hẳn hoi
Nào ai hay?
Chất độc vùi trong bạn
Lúc làm cha
Mới biết mình trúng đạn
Vết thương
Là
Con anh.
“Vì Nhân dân quên mình
vì Nhân dân hy sinh!”
Bài hát gọi ta về quân ngũ
Cuộc sống lính có khi nào đầy đủ?
Thiếu thốn nhiều
Nên cũng phải quen đi!
Cũng phải quen
Như thể chẳng thiếu gì
Vì khi ấy chiến trường cần phải thế!
Ngày trở về
Ta không còn trai trẻ
Giữa đời thường
Cái thiếu lại thiếu thêm.
Những hy sinh không thể bắc lên cân
Càng không thể quy thành tem phiếu
Những người lính có bao giờ định liệu
Cái giá mình trước Tổ quốc, Nhân dân!
“Vì Nhân dân quên mình
Vì Nhân dân hy sinh!”
Lẽ sống ấy làm nên nhân cách lính
Ngay cả khi thôi mặc bộ quân phục
Nhưng lính thì chẳng lẫn với ai đâu?
Không biết người ta sống mai sau,
Có đời hơn thời chúng tôi đang sống?
rồi đến lúc phải quên đi tiếng súng
Vẫn tin rằng: đồng đội chẳng quên nhau!
Nhân dân mình sống có trước có sau
Cứ nhìn những Nghĩa trang, những Tượng đài thì biết
Và cả những Tượng đài thơm hương tha thiết
Cho người sống…
Cho người còn mà chết tuổi thanh xuân.
Nếu cuộc đời biết vì Nhân dân
Thì Nhân dân cũng vì ta năm tháng
Như mặt trời cho cỏ cây nguồn sáng
Cỏ cây nào chẳng cho đất những mùa hoa?
Bom đạn tạnh đi rồi
Chiến tranh đã lùi xa
Cuộc sống mới
Bảo chúng tôi đổi mới!
Không thể đem những ngày lửa khói
Giữa thị trường
Đánh đổi lấy ấm no!
Không thể đem việc đổi xạ – bóp cò
Làm công nghiệp trong thời mở cửa
Ta sẽ chẳng vượt qua đói khổ
Nếu chân mình còn nặng đế cao su!
“Vì Nhân dân quên mình
Vì Nhân dân hy sinh!”
Bài ca ấy đã trở thành lẽ sống!
Chúng tôi hát từ buổi tò te lính
Đến bây giờ vẫn hát – những Cựu binh.
Thị xã YênBái
Tháng 1-2000
Thọ ơi, Thọ đã đưa tập thơ của Lê Anh Quốc vào đây thật hay thật đúng lúc và đúng chỗ. Mặc dù tập thơ rất dài nhưng mình đã đọc hết và thú thật mình đọc trong tiếng nấc, trong sự nghẹn ngào. Có một chi tiết Tho cho biết là tập thơ không được giải. Đúng, Lê Anh Quốc ơi, chưa đủ đâu, nhưng anh đã nói thật. Lý tưởng và tình yêu của Lính các anh, chúng tôi, chúng ta là tình yêu người mẹ là mối tình với cô bạn nhà bên, là mái tranh bố dựng, là con đường quê lầy lội khúc khuỷu... Đó là nhân dân, đó là tổ quốc. Chúng ta đã đứng lên, chúng ta đã ra đi, chúng ta đã hy sinh vì những điều đó, đó là thiêng liêng. Không ai được bỏ qua điều ấy.
Trả lờiXóaTôi tự nhủ rằng, tôi sẽ tách tập thơ này thành từng tập ngắn để đăng dần để nhiều người đọc được và để cái tình nhân dân và cái tình tổ quốc đích thực đươc nêu cao lên trên cái sự lừa dối.
Con bạn tớ cũng vậy, vừa đọc vừa khóc nghẹn, nó cằn nhằn thế này mà không được giải. Nhưng có những chỗ "bạt ngàn nấm mộ"...v.v.v. ai duyệt giải cho được.
Trả lờiXóaĐược trong lòng người đọc là được giải rồi.
Tớ thấy mừng là bản trường ca này được mọi người trân trọng.
XóaNhững vần thơ trích ra :
Thế hệ chúng tôi
Đi qua chiến tranh
Đời mỗi đứa có một thời để nhớ
Về đồng đội
Về những ngày khói lửa
Về những hy sinh… không nói hết bằng lời.
Bao cô gái
Bao chàng trai
Lứa tuổi đôi mươi
Đã nằm xuống dưới bạt ngàn nấm mộ
Những cái tên…ngày nào xanh nhãn vở
Giờ xếp hàng
Đỏ rực nghĩa trang.
Những người lính như tôi đọc thấy thấm lắm. Có phải có nhiều điều giống như đồng đội của tôi nằm lại Quảng trị - những học sinh vừa đặc cách tốt nghiệp C3 trước khi vào lính - Và vĩnh viễn không trở về .
Mình không biết các anh CCB trường mình ở đơn vị nào ở Quảng trị nhưng lớp phổ thông mình có hai bạn ở đó đủ 81 ngày đêm, là trinh sát khác đại đội. Lớp mình đầu năm 1972 cả trò và thầy đi bộ đội một nửa nên lớp phải chia lẻ vào các lớp kia. Hai bạn đó hay đi vào đó và thân quen người Quảng trị như người nhà. Hôm qua bạn đưa thiếp mời cưới con hỏi năm nay có đi nữa không bạn nói có đi nữa vì trung đoàn xây nhà tưởng niệm ở đó, đi di chuyển hài cốt đồng đội về với gia đình. Có lần về Quảng trị dồn túi đứa 1 triệu, đứa 2 triệu đồng đưa cả cho cô gái bạn quen vì thấy vất vả lại đông con...người nhà đồng đội không có điều kiện các bạn bỏ tiền mình đi giúp. Mình thấy nể các bạn đó quá.
Trả lờiXóa