TÂN BINH
Thấp thỏm quá
Trận đánh đầu tiên
Những tân binh
Chưa thạo bắn
Giặc tràn lên
Sọc rằn như bầy rắn
Chúng tôi rợn người
Nhắm mắt lại
Ngồi im.
Bên chiến hào
Người lính cũ thản nhiên
Anh thủ thỉ: lần đầu ai chẳng thế!
- Nói thật dạ: tớ không bằng cánh trẻ,
Còn tệ hơn là tè cả ra quần!
Chiến trận |
Tôi thoáng nhìn những cựu quân nhân
Gương mặt các anh như tạc bằng đá núi
Nét phong trần làm nước da sẫm lại
Trước chúng tôi các anh hóa thiên thần!
Bọn giặc ào lên
Mỗi lúc một gần
Lệnh phát hỏa
Chúng tôi rào rào bắn
Những viên đạn sổ nòng không cần ngắm.
Phía bên nào cũng có tiếng rên la.
Nghe đủ đầy âm thanh AK
Mà trận đánh như già thôi nữa
Mãi sau này chúng tôi mới rõ
Cánh tân binh bắn phứa lên giời.
Trận đánh nào cũng kết thúc cả thôi
Chỉ huy bảo chúng tôi đã thắng!
Bãi chiến trường ngổn ngang xác giặc
Ta cũng nhiều chiến sĩ hy sinh
Chúng tôi đi tìm đồng đội của mình
Lóng ngóng những vòng tay ôm bạn
Người lính cựu đã dạn dày bom đạn
Bồng chỗ này
Rồi lại bế chỗ kia.
Chàng lính ví mình như quan Trạng xưa
Chỉ một trận thôi đã thành liệt sĩ
Ngày trở về, ngày ta thắng Mỹ
Anh chẳng còn để làm “Trạng vinh qui”
Trước mộ anh
Chúng tôi lặng người đi
Câu chuyện đêm rừng làm ai cũng khóc
Hoàng hôn đỏ trong từng khóe mắt
Đêm đè nặng lên mỗi “cánh cung”.................
Lê Anh Quốc làm thơ với đúng nghĩa người cầm súng nên sự rung động rất chân thực.Ngày xưa không được công bố hay cho in thì phải chịu ,còn với lính chiến thì hiểu và tôn trọng Anh là lẽ đương nhiên,xin cảm ơm Quốc đã nói giúp chúng tôi về tâm trạng lính mới ngày ấy.
Trả lờiXóaĐúng như vậy bác Mom ạ, có lẽ những ai đã là lính chiến chứ không phải là "lính cậu" thì trận đánh đầu tiên trước quân thù bao giờ cũng đầy ắp những cung bậc cảm xúc giữa ranh giới SỐNG & CHẾT, mà nhà thơ Lê Anh Quốc đã kể lại rất xúc động và chân thực. Đó là hiện thực của chiến tranh không hề thi vị hóa một chút nào, và đó cũng là lý do "Khoảng trời người lính" chậm đến với bạn đọc vì một thời người ta không thích nói thật(!)
Trả lờiXóaLại nói về các cung bậc cảm xúc của ng lính, tôi có một ngf bạn đi B về, vào học lại sau tôi 4 khóa của trường CD mình, có trích dẫn những vần thơ rỉ máu như sau:
Trả lờiXóatrích:
Ơi, tiếng đàn bầu
nỉ non...
nỉ non....
Đem thân phận thả hồn vào đêm chiến trận.
Này cung nhớ
Cung thương,
Cung hờn,
Cung giận
Hỏi có cung nào , người lính chẳng từng qua ?
Trích tiếp ...
Có đứa về,
Lành lặn hẳn hoi.
Nào ai hay ?
Chất độc vùi trong bạn.
Lúc làm cha,
Mới biết mình trúng đạn
Vết thương là:
Con anh
Đã hơn 30 năm anh đã không một ngày được hưởng hạnh phúc của hòa bình, được hưởng niềm vui của người cha, bởi vì : đứa con thân yêu của anh, nằm liệt như một đứa trẻ nhỏ, không biết gì,không cất được tiếng gọi cha, mẹ ngoài những tiếng ú ớ, và đôi mắt nhìn cầu khẩn như con thú bị trọng thương... ôi sự hy sinh của người lính, ôi chiến tranh chưa buông tha anh.
Đó chính là nỗi đâu "Da Cam" mà bao người lính phải chịu và đất nước này còn nhiều nỗi đau nữa mà không do ngoại xâm mang lại mà do chính chúng ta hại nhau như "Nicootex" hay nhiều lắm
Trả lờiXóaBây giờ mới nhìn kỹ ảnh minh họa, đâu phải là những đồng đội của Lê Minh Quốc và chúng tôi. Đề nghị bác mõ chèn ảnh khác đi!
Trả lờiXóaẢnh minh họa là "Chiến trận" chứ có phải là "đồng đội" đâu!
Xóa