Lê Anh Quốc
THI SĨ
Chúng tôi đi đánh giặc những tháng năm dài
Phút khuây khỏa
Làm thơ trên báng súng
Đời chẳng tĩnh
Nên câu thơ quá động
Lục bát trèo
Lên võng
Đung đưa…
Có phải vì quen với nắng mưa
Nên câu thơ biết xòe ô cho bạn?
Có phải quanh mình ùng oàng bom đạn
Nên trong thơ khao khát một nụ hồng!
Có phải vì thương, vì nhớ cháy lòng
Nên lửa cứ bập bùng nơi ta viết?
Có phải vì anh yêu da diết
Nên bài nào cũng nói về em?
Chẳng tài đâu!
Làm mãi rồi quen
Như đánh giặc lâu ngày thành lính cựu
Trước cuộc sống
Bao cái Hùng tề tựu
Dẫu chẳng là Thi sĩ –
Cũng Thơ!
Ẫy là nói những đứa ngu ngơ
Chứ thế hệ thì thiếu gì đứa giỏi
Đánh giặc cừ
Làm thơ cũng nổi
Dũng sĩ và thi sĩ lừng danh
Đêm bồi hồi bên cánh rừng xanh
Náo nức quá!
Nghe chương trình văn nghệ
Thơ chiến sĩ
Sao nhạc buồn đến thế
( Lính nhớ nhà càng nhớ nhà hơn!)
Ơi!
Tiếng đàn bầu
Nỉ non
Nỉ non…
Đem thân phận thả vào đêm chiến trận
Này cung nhớ!
Này cung thương!
Này cung hờn!
Này cung giận!
Hỏi cung nào người lính chẳng từng qua?
ĐÓI
.... Trận đánh này chúng tôi giữ điểm cao
Quần cả tháng, lương ăn không còn nữa!
Giặc vây chốt đông như đàn kiến lửa
Phía chúng tôi…còn lại mấy đứa thôi!
Không sợ giặc
Không sợ đạn bom rơi,
Cái sợ nhất lúc này là đói
Đói vàng mắt
Đói long đầu gối
Đói phạc phờ
Đói thừa cả chân tay
Mà lạ chưa?
Vào chính lúc này
Chúng tôi lại đánh lui quân giặc
Có lẽ vì: chẳng cách nào khác được
Có lẽ vì: còn – mất đấy thôi.
Phía chân đồi
Giặc đã rút rồi
Cái đói lại “xông lên” ngợp chốt
Không thể bắn
Và cũng không thể giết
Muốn cầm hòa
Cái đói chẳng buông tha.
Đồng đội tôi
Gục xuống giữa chiều tà
Gạo vừa tới
Nồi cơm đang nấu dở
Boong canh rừng lục bục sôi trên lửa
Bạn tôi đi…
Chẳng kịp bữa cơm no.
Ôm xác bạn chúng tôi khóc hu hu!
Người đói chết
Trên tay người đói lả
Chôn bạn rồi
Đói tràn lên cỏ
Cắm cành cây đói lá
trước mồ
Chúng tôi bảo nhau: cúng bạn cả nồi cơm to
Cơm đấy
Canh đây
Bạn về ăn kẻo tối
Sống giữ chốt
Chết thành ma đói
Đêm đứt rời bởi những cơn đau...............
DƯỚI MÁI NHÀ CHUNG - TRƯỜNG ĐẠI HỌC CƠ ĐIỆN NAY LÀ TRƯỜNG ĐẠI HỌC KỸ THUẬT CÔNG NGHIỆP THÁI NGUYÊN, CHÚNG TA ĐÃ LỚN LÊN, ĐÃ THÀNH NGƯỜI. CÁC CỰU SINH VIÊN CƠ ĐIỆN MỌI THẾ HỆ HÃY PHÁT HUY TRUYỀN THỐNG KEO SƠN BẠN BÈ, CÙNG NHAU ĐI LÊN VỮNG VÀNG TRONG CUỘC SỐNG
Chủ quan rằng : Người đăng bài thơ này chắc chắn là người yêu thơ- chí ít cũng là người đồng cảm ...còn phần nhiều : chính là một lính xịn ! Còn tác giả thì khỏi nói; phải là lính "tắm đạn gội bom" lại có "chân đồng" thơ phú rồi- chứ dân chỉ chui hầm trú ẩn ngoài Bắc thời đánh Mỹ có tài cũng chẳng lấy gì mà viết nên vậy! Thực mà thơ lắm vậy!
Trả lờiXóa