CÓ MẤT GÌ ĐÂU
TRẦN THANH TUÂN
Đây một nét đẹp trong cuộc đời Hà Phú nó tếu táo viết bừa, TV chép lên để xua mấy cái bức xúc quanh người khi ngó nghiêng vào mạng mọ báo đài.
***
Đứng bóng, trời nắng, ở một ngã tư quận 10, đường lớn, tuy không đông nhưng xe cộ chạy khá nhanh, hai góc đường đều có hai ông xe ôm. Cả hai đều đưa ngón trỏ lên trời khi thấy bất cứ khách bộ hành nào, thay cho câu rao, xe ôm đây, nhưng người trẻ hơn thì dõi mắt về phía khác của ngã tư, góc có phần đông đúc hơn,
- Anh ơi, cho về chợ Pham Văn Hai
- Rồi, cho em hai chục nha
- Được, đi.
- Anh hai có gấp hôn? chờ em hai phút được hôn?
- Được, đón khách nữa hả
- Hổng có, chờ em chút, nè đội nón trước đi
Gã xe ôm, gã có lẽ trẻ hơn anh, chắc mới ngoài ba mươi |
Lúc này anh mới nhìn gã xe ôm, gã có lẽ trẻ hơn anh, chắc mới ngoài ba mươi, nước da đen bóng, bám vào khuôn mặt xương xương, giọng nói khàn khàn nhưng ánh mắt và điệu bộ tươi vui, lém lỉnh, vừa cài quai nón cho anh gã vừa nói, chờ em chút nha, em đợi coi thằng mù kia nó đi hướng nào.
Từ hướng gã xe ôm khoát tay, xa phía góc kia ngã tư, có một người mù, một chàng trai không có tròng mắt trên vẻ mặt khá điển trai, với xấp vé số và cây gậy trên tay đang lò dò tới, đến gần lề đường thì người này dừng lại, đưa cây gậy đang cầm lên quá đầu, hướng về phía gã xe ôm.
Nhanh như thoắt, chỉ bằng chục cái sải chưn, gã xe ôm đã có mặt phía bên kia ngã tư, một tay nắm khuỷu tay của chàng trai mù, một tay đưa ra khoát về hướng dòng xe máy đang lưu thông về hướng hai người bọn họ, như cách người ta dùng mái chèo rẽ nước, gã dẫn chàng trai mù băng qua ngã tư.
Qua đến đầu này, gã buông tay chàng trai rồi bật lên yên xe, vừa đẩy vừa đề, đưa cái xe nổ máy xuống lề đường, đi, anh hai.
Anh hỏi, mày hay dẫn người ta qua đường hả, gã cười, dạ, em ở đây, ai cần thì mình giúp, mấy bà già, mấy đứa nhỏ, người mù, ai sợ qua đường thì em hay dẫn phụ, bị chỗ này xe chạy lẹ quá, nhiều người ở quê lên đây khám bịnh ở bịnh viện ra hay mấy bà già là chịu chết, không dám bước qua luôn, mình phải lại dẫn người ta mới yên tâm
Anh khen, ừ, làm vậy phải đó, chú thiệt là tốt bụng, gã cười lớn, em xe ôm mà, tốt bụng gì đâu anh hai, bà con mình không hà, phụ được gì thì làm thôi, có mất gì đâu, phớ hôn anh hai.
Ở Đời có nhiều người nghèo mà tôt bụng lắm đó.còn người giầu thì có được như thế ít lắm.
Trả lờiXóaVì sao ư ? quá dễ hiều : Nghèo tiền thì thương người hơn vừa có nhiều thơi gian rảnh hơn Còn giầu thì không có thời gian rỗi đâu và...
"Đau mắt mới thương người mù" - người nghèo hoặc đã từng nghèo khổ mới dễ thương kẻ khó.. và cũng dễ nhìn ra nét đẹp ở cái sự "lá rách vừa đùm cái lá rách quá nữa" .. .là vậy !
Trả lờiXóaCâu huyện Mr Tuân kể lại như mẫu chuyện ngắn về Nét đẹp của cuộc sống, đánh thức lương tri xã hội,, đánh thức những người những người vô tâm vộ tích, cái cách mà Mr Tuân đối xử với bà con lối xóm, hôm chúng tôi đến thăm gia đình Tuân chứng kiến, thì Mr Tuân xứng đáng "ĐẠI CA".
Trả lờiXóaNhân dịp này tôi muốn anh chi em K8-những anh em CSV DHCD, những người tham gia đọc bloge, hưởng ứng tiêu chí, sẻ chia buồn vui bằng lời comment ngắn ngủi.. ví dụ Khi Mr Thắng ra đi, mọi người cùng lên bloge viết lời chia buồn cho K8, thì ẤM CÚNG BIẾT NHƯỜNG NÀO. Xếp Nhĩ còn ""cầu mong ông trời cho chúng con ngồi nhậu với nhau thế này mãi, đừng gọi."" ha.ha.ha.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI ÂT MÙI. Năm húy của K8-K9