(
Phần III của Chiếc cup cuộc đời )
Trần Thanh Tuân
Không chỉ giỏi vẽ trên giảng đường đại học, Quang còn vẽ rất giỏi bằng dấu bánh xe lăn. Nhiều lúc anh
lượn xe trên đường như rồng bay phượng múa theo nhạc điệu The Cup of life
- Here we go, ale ale ale ! go go go,
ale ale ale !
Tay lái xe hơi có hạng, tôi
ngồi phấn chấn thích thú theo tay chơi này.
Nam định về Thái bình hơn
chục cây số, bây giờ như đi từ Sài gòn vào Chợ lớn.Hai đô thị đều phát triển
theo hướng dính nối vào nhau. Xe đi từ từ, thỉnh thoảng Quang dừng lại chụp khi
dòng sông, khi gốc cây ngọn cỏ, lúc vươn máy lên trời chụp mây trôi. Dân tình
có vẻ thong thả. Dân quê tôi cũng như mọi nơi trên đất nước này, ra đường mặt cứ
nghiêm nghị, kho khó, đăm chiêu kể cả con gái đôi mươi. Nét mặt luôn có vẻ đề
phòng. Khác bên người ta, ra đường đi bộ hay trên xe bus cứ gặp nhau là nở nụ
cười, chào một phát, có khi hỏi han râm ran. Bên ta đi đường gặp cô gái lạ mà
tươi cười như vậy anh Phùng, anhTrác bạn tôi bảo chỉ có là đĩ thôi! Thế mà khi
phạm lỗi là cười, cười xí xóa.
World Cup trên quê
hương thấy tràn cả ra hè phố, len vào các gia đình và sôi động ở các tiệm cà
phê, quán nhậu. Cũng như vậy khách sạn sang trọng hay bình dân đều có hẳn một
gian đón khách đêm tới nhậu, uống cà phê xem World cup khuya…và dịch vụ ngủ World Cup! Nằm trên hay nằm dưới thì tùy!
Muốn dành một sự bất ngờ
cho bạn bè nên tôi không báo ai ngoài cô em gái. Vậy mà vẫn bị lộ. Xe chưa về
được nửa đường thì Mạnh Lồi đã gọi, hẹn chiều ngồi với nhau nhé. Chì có một tối
ở lại nên không dám ti toe gọi ai. Về quê là phải đá nhiều trận với nhiều đội
khác giơ nhau nó mới không cháy khán đài. Lâu lâu đá chung thấy chúng choảng
nhau máu lửa lắm. Có rượu bia vào thì Hít le, Trương Phi gì khi tức lên là
phang tuốt.
Tôi và Quang tắm rửa sạch
sẽ để sẵn sàng lên thớt.
Cầu Bo Thái Bình hôm nay. |
Đội hình của Mạnh hôm
nay toàn cầu thủ quen. Trước mặt là dàn bạn học phổ thông, đang là quan chức đầu
ngành ở quê. Đứa thì chánh tòa, đứa thì GĐ Sở này Cty kia, đứa là GĐ bệnh viện,
Hiệu Trưởng trường chuyên, chỉ thằng Chánh Thanh Tra điện thì bụng phệ, chân
tình và khiêm tốn, bao năm bạn bè xa gần đều quý nhau. Quang hòa nhập rất nhanh
cứ y như cùng hội tự bao giờ.
Brasin thua làm cho dân
ta cũng buồn theo. Mình cũng thế, chẳng biết từ bao giờ như bao người Việt cứ
yêu bóng đá Brasin. Nhậu vui cùng World Cup mà chán vì Brasin, không nói về
bóng đá nữa, tôi quay qua hỏi nhỏ Mạnh về chuyện của bạn bè.
1. Trong lớp Chuyên
toán phổ thông chỉ có Hoàng.X.Phú (PhúTon) là yêu toán hơn cả nên học Toán, còn
lại mỗi đứa thích một nghề. Phú nổi tiếng thế giới vì toán nhưng dân Việt nam
quý trọng Phú lại từ những việc Phú làm với xã hội. Những việc mà Phú bảo là từ
trách nhiệm công dân.
2. Lê.X.Hoan (Hoan
Giao) thích Vật lý. Hoan bây giờ có tiếng ở HN về làm trẻ, đẹp phụ nữ đặc biệt
là phủi mụn nốt ruồi, bất kể kích cỡ, vị trí, hình dạng thế nào. Cái mặt tôi
trơn tru sáng láng thế này là nhờ nó phảy tay xóa năm, sáu cái nốt ruồi vô
duyên trên mặt đấy. Không đau, không kì bí. Tôi hỏi nó về nguyên lý xóa nốt ruồi,
nghe nó nói thì hiểu ngay. Đúng là Vật lý kết hợp Y khoa.
3. Bùi.T.Toàn thì thích
xây nhà dựng phố nên học Kiến trúc, nay Toàn có một chức kha khá ở Sở quy hoạch
Hải Phòng. Thằng này có lá gan to lắm may mà có qúy nhân phù trợ không thì mất
hút trong rừng xanh rồi. Chả là đầu năm 1978 trường Kiến trúc triển lãm tranh cổ
động về đề tài kiến thiết đất nước. Nó trình làng một bản vẽ A1 vẽ cái gì mà
ngay sau khi treo được ba ngày ở triển lãm bị c/a bắt. Trường vừa thoát vụ ầm ĩ
về vụ cô sinh viên con ông đại tá ở Tăng Bạt Hổ bị cướp hiếp lại đến vụ này. Bị
kỉ luật ngay. Khỏi làm đồ án tốt nghiệp. Cho đi vào Tây nguyên làm quy hoạch
nông thôn mãi tận Krôngpak một huyện hút heo trong rừng sâu.
Trời xanh thấu hiểu. Một
ngày mùa xuân 1980 nó nhận được lệnh ra Hà nội. Nó tới rủ tôi đi cùng cho bớt
lo. Đến văn phòng UBXD Cơ bản Nhà nước đã có người đón vào. Lát sau được đưa
vào phòng của bác Kiến trúc sư H.T.Phát khi ấy là Chủ nhiệm UB. Cả hai sợ vã mồ
hôi. Bác cho phép tôi ngồi nghe chuyện nó. Đầu tiên bác hỏi tên, sau hỏi cháu
vào Krôngpak bao lâu rồi. Uống trà với bác thấy vui như người nhà. Lúc sau thư
kí của bác mang sang một bản vẽ đã cũ. Trải bản vẽ ra bàn xong bác hỏi Toàn,
cháu là tác giả? Dạ vâng ạ. Nó bình tĩnh trả lời và vuốt cái góc quăn ở góc. Nó
đứng lặng yên nhìn đứa con tinh thần xa cách. Bác bảo anh thư kí treo bản vẽ
lên cái bảng.
Bức tranh bột màu vẽ một
đường phố to, xa xa là các căn nhà tầng cao cao, xe ô tô con nối đuôi nhau phi
vun vút. Giữa đường một con voi già có cái ngà cong dài đang thủng thẳng bước,
sau đít voi người đi bộ, đi xe đạp chen chúc ùn đống, bên đường nhà lá tiêu điều.
Trên lưng con voi có ba lốt chân. Dưới cùng là hàng chữ: Đợi đến bao giờ. Không !
Toàn là người mang cặp kính trắng ngồi cạnh Tuân. |
Đi lại trong phòng vài
phút bác hỏi Toàn : cháu giải thích cho bác nghe. Thằng gan to này vẫn vậy,
không sợ chết, nói hết những gì gửi gắm vào bức tranh một cách chầm chậm. Lát
sau bác lại hỏi tại sao cháu đặt tên đó ?Bác nhìn nó trìu mến như người cha rồi
nói : lớn một tí, hiểu đời một tí, vài năm nữa cháu sẽ hiểu hơn sự phức tạp sau
chiến tranh. Bác gọi nó đến gần bức tranh, chỉ vào phía trên chỗ xe con đang lướt
và nói : các cháu phải góp sức đưa xã hội tới nhanh chỗ này. Bác hỏi công việc
của cháu ở Tây nguyên bao giờ xong ? Dạ kế hoạch cả đoàn thì ba năm nữa nhưng
phần cháu xong rồi. Bác cho phép nó ba tháng nữa quay về đây nhận việc. Anh thư
kí ghi chép cẩn thận. Nó đổi đời nhanh vậy đấy, cái thằng có lá gan to. Sau khi
tôi đi Sài gòn thì nó về Hải phòng với người yêu.
Những người bạn học phổ thông Thái Bình |
4. Ngô.V. Hà ( HàTám ) bác
sĩ ngoại sản, lúc nào cũng vui tếu táo được bà Bộ trưởng khen lắm vì công trang
gì tôi không nhớ nhưng nó có cho tôi một cái gối làm kỉ niệm. Cái gối xốp căng
êm ái, chất liệu đặc biệt. Cả đời nó làm việc tích cóp được một bao đủ làm hai
cái gối.Nó còn nói nhỏ, tuyển lựa kĩ càng lắm, toàn con so cả đấy! Gối này nằm
ngủ thơm phức!chỉ mơ điều tuyệt diệu. Trường sinh bất lão đấy!
Chắc cũng nhờ tí vía ấy
mà tôi được khối người khen trẻ. Nó còn nói phét, em nào muốn đẹp, chồng yêu suốt
đời cũng phải qua tay tao, tao cho nó gọn gàng hồng tươi, giống cái miệng
Marylyn Monro.
5. Còn Đỗ.N.Hùng (Hùng
mèo) thích trị thủy nên học Thủy lợi. Nó ngồi nhậu trước mặt tôi và Quang chỉ
cười cười, ít nói từ bé. Thế mà bố tẩm ngẩm này có chuyện vang trời đất, dân
trong tỉnh lao xao một thời gian.Đây là câu chuyện đờilạ lẫm.
Hùng học xong về quê
làm việc, dắt theo một em cùng lớp tên Thoa người Nam định. Quyết chí trị thủy
dẫn nước cho ruộng lúa quê hương. Mải đào kênh đắp đập chục năm thế nào mà Thoa
không đẻ được, một lần nguy kịch bác sĩ đã cắt mất dạ con. Hùng là con trưởng,
bà mẹ già thì cứ than vắn thở dài về người hương khói khi trăm tuổi. Buồn, hai
vợ chồng cùng buồn, thế là chỉ lao vào công việc. Thăng quan tiến chức vù vù. Hùng
đã làm Giám đốc Cty nhiều năm.
Suy tính, đắn đo nhiều lần,
Thoa chân thành khuyên Hùng nên chia tay hoặc…tùy anh. Nhưng dứt khoát : một
vòi nước chỉ có một hộ dùng.
Thương vợ Hùng lờ đi, cứ
có điều kiện là hai đứa vi vu du lịch.
Hai mươi năm trôi
nhanh. Thoa hằng đêm lo lắng khi nhìn chồng ngủ, gần năm mươi tuổi rồi mà chưa
có con. Mười năm trước đã nhận một đứa con nuôi, vất vả chăm nom đến khi nó lớn
họ lại bắt về. Làm sao không trả ?
Một chiều cả hai nằm
bãi biển Sầm sơn nhận ra một cô bạn quen đang phơi phới nói cười từ biển vào.
Em chào anh chị, cô ta nhanh nhảu. Ô, chào Huệ, em ra đây bao giờ? Tíu tít nói
cười thân mật. Huệ, cô bạn quen cùng học thi tiếng Anh ở HN. Gái một con gần bốn
mươi tuổi mà vẫn đầy quyến rũ, đã ly hôn, chồng cũ của Huệ đi nước ngoài và ở lại.
Những ngày sau, Thoa
thường gặp Huệ mỗi lần lên HN họp hành công việc. Mỗi lần vậy lại về kể với Hùng.
Lên xuống qua lại thân thiết, mối quan hệ ba người trở nên gắn bó. Chuyện ba
người gay cấn bắt đầu từ đây.
Ba đứa bàn bạc giúp
nhau, làm thụ tinh ống nghiệm tay ba, như là ca mang thai hộ đầu tiên trong lịch
sử y khoa Việt nam. Huệ sẽ nhận thù lao đủ 300 triệu đồng sau khi đẻ. Huệ đang
cần số tiền này để trả nốt món nợ căn hộ đang ở và lo cho con đi học bên
Singapore.
Ba đứa dẫn nhau tới nhà
một bác sĩ sản khoa hiếm muộn năn nỉ nhờ giúp đỡ. Bà bác sĩ đắn đo lắm rồi cũng
làm phúc. Bà đồng ý làm giúp và không nhận thù lao, bà cẩn thận bắt mọi người
nói và ghi âm. Nhưng khi kiểm tra thì Thoa bị teo buồng trứng từ lâu rồi. Mọi
người nhất trí là lấy của Hùng đưa vào cho Huệ qua ống nghiệm. Mọi chuyện nhẹ
nhàng trôi.
Sự đi về giữa ba người lâu
ngày làm nảy sinh trong Huệ ý đồ khác. Cô muốn chiếm trọn trái tim Hùng cùng với
gia tài mà Hùng và Thoa đang có.
Khổng Minh có sống cũng
chả thoát được cạm bẫy này chứ Hùng thì trôi nhanh như lũ sông Hồng. Mới được
tuần đầu đã thấy Huệ nhiều lần điện cho Hùng lên HN thăm thai. Cần gì ống nghiệm
nữa hả anh, trực tiếp con nó mới khỏe! Thế là thụ đến tóp cả người. Khám bác sĩ
bảo có thai 6 tuần rồi. Thành công mỹ mãn nhé anh!
Dông tố đã bắt đầu nổi
lên trong lòng Hùng cũng từ đó. Như người mất hồn.
Bản tính chân thật và rất
yêu vợ, không chịu nổi, Hùng đã nói hết với vợ. Nước mắt rơi như mưa sau bão.
Cương quyết như hợp đồng ban đầu, Hùng cự tuyệt mối quan hệ mà Huệ muốn có. Đã
vậy, Huệ bày mưu khác. Sau khi đòi nhận hết 300 tr, theo độ lớn của cái thai,
biết là bé trai, Huệ vòi vĩnh mọi thứ. Vợ chồng Hùng âm thầm bán những gì có thể
bán để cung cấp cho đủ, mong cho ngày sinh đẻ êm thấm.
Khi thai bảy tháng, thấy
vòi mãi không được thêm nữa Huệ mang bụng bầu về cơ quan Hùng bắt chẹt. Ăn vạ
và đâm đơn kiện ra tòa. Chánh án Mạnh nhận vụ này như vớ
phải khúc xương khô. Không thể du di bạn bè mà không gỡ thì bạn mình nguy nan, chưa
biết xử làm sao. Mạnh lên Hà nội nhờ anh em cấp trên tư vấn. Một ca khó chưa có
tiền lệ.
Tòa xử ba ngày, dân đến
dự rất đông, đại diện hội phụ nữ, mặt trận tổ quốc và cả bà bác sĩ già làm phúc
kia đều có mặt. Luật sư hai bên cãi sùi bọt mép. Cuối cùng ông Chủ tòa từ TW về
ra tuyên án :
-
Phải đảm bảo tuyệt đối an toàn cho mẹ và
con.
-
Chưa có luật mang thai hộ nên cháu bé
sau sinh là con ngoài giá thú của bà Huệ và ông Hùng. Bà Huệ không nhận nuôi
con nên tòa giao ông Hùng có trách nhiệm nuôi con.
-
Ông Hùng, bà Huệ phải chịu xư lý sai phạm
theo luật hôn nhân gia đình.Đương sự mang thai nhận thù lao theo thỏa thuận mỗi
ngày /1 triệu như vậy là quá rồi, không được đòi hỏi nữa .v.v.v.
Sau khi Huệ sinh cháu
bé, vợ chồng Thoa Hùng vay mượn bạn bè, tự nguyện đưathêm cho Huệ 100 tr và đón
cháu về.
Thoa Hùng chăm sóc cu
Dũng như hòn ngọc quý, nó giống bố như đúc. Cả hai cùng teo tóp, mặt sạm đi, gặp
bạn bây giờ lại ngài ngại.
Cô Huệ bay ra nước
ngoài với dự tính mới…
***
Chuyện làng quê tôi nhiều
lắm.
Ngoài biểnTiền Hải gió
bão kia, thằng N.V.Hòa em trai N.T.H. Bình lại đang vật lộn với cái tàu ngầm ước
mơ.Tiêu tốn hết gia sản của bố mẹ ông bà để lại. Thằng N.H.Phúc em nó thì chuồn
lên HN rồi. Nghe đâu làm Chánh Văn phòng to lắm trong Triều đình.
Tôi hỏi chuyện vụ bắn
giết vừa rồi trên UB, Mạnh bảo cũng tại cái quy hoạch và Nhà nước chưa công nhậnquyền
tư hữu đất đai. Ai lại đâm con đường vào từ đường tổ tiên mấy trăm năm của người
ta vô trách nhiệm như vậy còn nói đất là của nhà nước, của toàn dân. Cái này
nêu không kịp thời sửa thì còn gây hậu quả nặng nề.
Làm việc ở quê thì khó
vô cùng. Tiếp xúc toàn là họ hàng, bạn bè, bố mẹ. Hàng tỉ mối quan hệ lằng nhằng
ràng buộc. Đúng sai gì cũng dễ nghe chửi. Dân trăm nhà thì cả trăm có bằng Tổ
quốc ghi công, dăm ba cái Chứng nhận liệt sĩ, thương binh.v.v.v được việc thì
không sao, không được việc thì kéo cả họ nhà nó từ đời ông bành tổ ra mà chửi.
Văn chương thì sẵn nên cứ thế mà véo von, chửi mệt thì kiện ra tòa, cứ kiện bừa
cho bõ tức. Nhiều lần chứng kiến thấy khâm phục mấy đứa dám làm việc tại quê.
Cả đời làm việc cũng thấy
có cái nhà cái xe là hết. Việc làm thì khó mà toàn người khôn. May mà số mình nó phải ly hương chứ không thì
ra bã. Oanh hiệu trưởng trường chuyên có lần cười cười khiêm tốn bảo người tinh
khôn đi đánh đông dẹp bắc hết rồi, chỉ lũ gà què chúng tôi ở lại thôi ông ơi! vất
vả phải chịu, có gì mà than.
Tôi và Quang nghe chuyện
không biết buồn hay vui. Cứ thấy vừa muốn nghe lại vừa thôi.
Sáng sớm hôm sau đã
nghe điện thoại í ới, thì ra Vân xumic đến đón đi chiêu đãi đặc sản quê nhà. Nó
ăn chay nhưng nhất quyết đòi đãi bạn. Nó bảo xem các bạn ăn cũng sướng. Trả tiền
xong nó dúi cho tôi và Quang tờ báo Bảo vệ
sức khỏe và cái đĩa CD nó làm ở Mường
tè kỉ niệm 50 năm. Nó bây giờ đi tuyên truyền bảo về sức khoẻ cho mọi người.
Vi vu gió thổi, tạm biệt
quê nhà, chúng tôi vội vã về Hải phòng, các bạn ở đó đang chờ Vui cùng World Cup.
Tôi lại bắt đầu nôn nao cho trận đấu sân Lạch chay.
Mới già nửa đường cùng
World Cup mà có biết bao kỉ niệm và chuyện nhớ đời.
Quang lại thấy tăng ga.
Ôi! Chiếc Cup cuộc đời
vẫn còn phía trước.
Here we go, ale ale ale!
Sài
gòn tháng 7/2014.
Anh Tuan co nhieu ban hay qua, tiec la khong co time theo anh ve que mot chuyen, nghe chuyen, nhin hinh, doan mo, co phai ngoi canh anh la anh Manh, cach mot nguoi la anh Hung khong?
Trả lờiXóaThêm câu chuyện của tác giả nữa là được bức tranh sống động về xã hội thiếu nghèo đói và xa chiến tranh.
Trả lờiXóaNhóm bạn của của tác giả là những người thành đạt, chuyện éo le là Hùng nhưng rồi cũng có đứa con mặc dù gần như mất hết vốn liếng tích góp được.
Chuyện kỳ World cup ngắn gọn, tình tiết nhanh nếu có dài hơi là do phải đá thêm hiệp phụ, penalty…
Ấn tượng chuyện sinh viên Kiến trúc được “đặc cách” tốt nghiệp sớm.
Sau vụ đó chắc Toàn phải sống hai mặt nhiều hơn để đạt được ý nguyện của mình về đam mê nghề xây dựng.
Giá có bức tranh nghiệp chướng kia thì hấp dẫn biết mấy.
Đây là trong rủi có cái may, may lớn với ước mơ về nghề.
Văn phong thắm đậm tình người trong những câu chuyện kể về bạn.
Đây là kí sự truyện viết khá thành công của bạn Tuân trong chuyến về thăm quê hương miền Bắc . Là con người thành đạt sớm trong cuộc đời . Giờ đây Tuân chỉ có chơi ! Nếu không đi không viết thì không phải là Tuân vịt . Xin chúc mừng bạn .
Trả lờiXóaKorollbo tài thật, đoán ra Mạnh là rất giỏi, cạnh Mạnh là tay bụng phệ trong bài. Còn Hùng ngồi thứ ba từ trái sang.
Trả lờiXóaToàn là người bạn bản lãnh, làm ở HP coi như hết đời. Cái chỗ Toàn làm đã hàng trăm người đến rồi phải đi sớm. Nó vẫn ngồi vững ở đó cũng vì cái Tâm tốt của mình.
Ba người bạn kia thì đang múa may ở HN chẳng biết lên công trạng gì nhưng cứ ới một cái là có mặt. Mặc dù đã có lần thấy Phú từ chối vinh dự của UBND Phường khi từ chối tiếp Vua.
Bức tranh đó hiện nay anh TUẤN ÔN ( sinh năm 1949) con trai bác H.T.Phát gữi. Anh là bạn chơi ngoài đời của TV, Anh có biệt hiệu ấy vì thời đó cứ chỗ nào ở HN có đánh nhau là y như là có mặt anh. Anh quậy gần hết các trg đại học. Bây giờ gần 70 mà gặp anh thấy vẫn ồn ào, vui như Tết. Anh đá cầu hay lắm, bây giờ vẫn tham gia hội đá cầu nghệ thuật.
Trả lờiXóaSao bảo Quê hương toàn chùm khế ngọt mhoas ra cũng có quả chua ,may mà không đắng . Kệ miễn là Khế là Quê với nhau là Quý cái To lắm
Trả lờiXóaAnh Nguyễn Côn, Trưởng ban Tuyên huấn tỉnh ủy TB sau khi đi thăm các nơi có người TB ở nói :
Trả lờiXóaQuê hương nếu ai không bỏ
Đố ai sánh nổi bằng người !
Đọc lại bài này của TV thấy thích và muốn gặp các bạn này của TV. Rất đời.
Trả lờiXóa