Vốn dĩ đã từng qua lại dải đất miền Trung từ rất sớm. Từ những năm tháng sau ngày giải phóng miền Nam. Từ lúc mái đầu còn xanh, con tim còn rạo rực yêu đương. Ấy thế mà lần này khi đã ở cái tuổi 60, 70. Mái đầu đã mang hai màu tóc. Vất vả đời thường đã giảm đi nhiều lắm những thổn thức của con tim. Chúng tôi lại đi qua mảnh đất miền trung nắng gió này. Tất cả đều trầm lặng, ngẫm nghĩ, để rồi tất cả đều cảm nhận được cái vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên và con người nơi đây. Một vẻ đẹp thân thương, vâng thật là thân thương, sâu lắng...
Đường qua Quảng Bình |
Đường vô xứ Huế |
Trên vịnh Lăng Cô |
Nhà hàng nổi ven biển Lăng Cô |
Vẻ đẹp xứ dừa |
Đường qua hầm đèo Hải Vân |
TV đã coments 2 ngày trước vào bài này rồi mà sao không thấy?
Trả lờiXóaVậy là chập chờn cáp quang bị đứt chăng?
Chuyến đi của các anh xuyên rừng vượt núi về những nơi in dấu dép năm xưa. Cảnh xưa người cũ gặp nhau bao điều thổn thức. Nay được tưới mát bằng ánh mắt nụ cười của các con cháu trẻ làm dịu đi cái nóng miền Trung. Các anh như trẻ lại và háo hức tuổi thanh xuân.
Quê hương ấy vẫn đây, người năm ấy vẫn đây, sao các anh đi lâu lắm mới về? Tôi như nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ bên tai như vậy qua ánh mắt các o - hỡi các chiến binh năm xưa. Mong chờ các anh một bài viết rung động trái tim về con người và cảnh vật nóng bỏng đó.