Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

"CHÚNG TA VỀ TRƯỜNG" (2)

Hai chiếc xe hơi đưa ban đại diện K9 về đến cổng trường. Thêm vào đấy là 3 cựu sinh viên K8, hai từ Hà Nội lên từ sớm Quang và Hồng, một là người ở sẵn đó, anh Dũng còng. Thế là vừa tròn mười người.
Sau khi chỉnh đốn trang phục, vũ khí, anh em chúng tôi đã chụp ảnh kỉ niệm cùng nhau và cùng cái cổng trường vừa lạ vừa quen. Lạ vì ngày chúng ta học có cái cổng này đâu, quen vì nó là cổng trường Đại Học Kỹ Thuật Công Nghiệp Thái Nguyên, trường Đại Hoc Cơ Điện cũ của chúng ta. Tiếp theo tất cả chỉnh tề lên xe vào trường, và đây mời các bạn cùng chúng tôi quan sát, chiêm ngưỡng nhà trường qua những bức ảnh sống động.

Gặp nhau, chào hỏi, vui mừng.


Với cá cổng trường vừa quen vừa lạ, chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm

Con đường lớn dẫn vào khu hiệu bộ, qua những vườn cây xanh tốt, mát mẻ và thân thiện với thiên nhiên.


Đây là khu nhà giành cho các phòng ban và hiệu bộ làm việc. Khác xa lắm những dãy nhà ngói một tầng ngày xưa.
Phía trước ngút tầm mắt là vườn cây, bể cảnh, thật đẹp. xa kia là khu kí túc xá sinh viên với những Block 5 tầng khang trang.
Phia bên phải, một nhà thư viện 5 tầng mới đang được xây dựng. Tầng thứ 5 được giành làm nhà truyền thống của trường. Hiệu trưởng Thế đang kêu gọi moi người chung tay đóng góp tư liệu cho phòng truyền thống.

Chúng tôi gặp mặt ban lãnh đạo nhà trường trong phòng họp hiệu bộ.

Những lời chào hỏi, những câu chúc và kế hoạch thăm trường được vạch ra cùng sự nhất trí và những tràng vỗ tây vui vẻ

15 nhận xét:

  1. Cám ơn Quang đưa hình ảnh cho đoạn kết: K9 kỉ niệm 40 năm nhập Trường và 35 năm ra Trường.
    Đây là phần nằm trong chương trình của BTC K9, viết dòng cuối của Lễ Hội K9 VỀ VỚI NHAU. Bảy anh em K9 từ bảy tỉnh thành trên mọi miền đất nước đại diện về lại mái Trường xưa. Rất xúc động khi biết BGH đã chuẩn bị chu đáo đón anh em về . Sự đón tiếp rất trọng thị, đủ các lễ nghi trân trọng. Chúng tôi rất bất ngờ vì không nghĩ tới điều mà bạn Phan Quang Thế Hiệu trưởng thay mặt BGH và Hội đồng sư phạm nhà trường phát biểu với đoàn : Chúng em lớp đàn em cố gắng hết mình lo cho sự nghiệp chung, từng bước nâng cao chất lượng đào tạo để xứng danh với truyền thống CƠ ĐIỆN xưa. Chúng em luôn mong mỏi các lớp đàn anh, các cựu sinh viên cũ về Trường. Mỗi dịp các khóa tổ chức Lễ vào Trường , ra trường sao lại không về đây? chúng em có thể lo được rất nhiều thứ cho lễ Hội , vừa đỡ tốn kém mà lại đầy ý nghĩa. Tất cả ở Trường đã có sẵn, từ Hội Trường to nhỏ, nơi tổ chức tiệc tùng, sân chơi bóng ban nhớ kỉ niệm xưa...Âm thanh nhạc họa cái gì cũng sẵn sàng phục vụ, có thể huy động các cháu sinh viên năm 1;2 gop`1 vui các tiết mục - âu cũng là cách giáo dục các cháu. Các anh về đem theo tình cảm sâu nặng mà đầy ý nghĩa chí tình, không món quà nào vui hơn thế cho toàn thể cán bộ công nhân viên ở đây.
    Sau phần báo cáo rất NGƯỜI NHÀ BGH và các Trưởng khoa đưa chúng tôi đi thăm từng nơi, từng nơi...Anh Bùi Xuân Sơn đại diện K9 Hà tĩnh cứ CHU CHOA CHU CHOA SUNG SƯỚNG CÙNG MỌI NGƯỜI ( còn tiếp theo ảnh của Quang mình sẽ chú giải ra những đổi thay diệu kì mà bản thân Tuân Vịt bất ngờ khi tận mắt nhìn, tay sờ, và cảm nhận được.)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi BLLK10 tổ chức cuộc họp trù bị bàn về việc tổ chức lễ hội 2014, tôi đã nghĩ đến địa điểm tổ chức, dễ nhất, hay nhất, ý nghĩa nhất vẫn là về trường cũ. Có thể sử dụng các hạ tầng, tiện ích của trường, có thể chỉ cần khung cảnh của những rẻo đồi bạch đàn, sim , mua còn tồn tại gần đó. Tuy nhiên muốn vậy, rất cần có một quan hệ thân thiện, cởi mở với ban lãnh đạo trường mới mà đại diện là bạn PQT (không phải để có sự hỗ trợ, giúp đỡ mà là để có niềm vui trọn vẹn, không khí thoải mái). Rất tiếc vì những lý do a, b, c, d...có vẻ quan hệ của bạn PQT với khối cựu SV K10 không được như ý. Vì vậy hồi ấy tôi có đề nghị Ban liên lạc cố gắng mời bạn PQT tham dự cuộc họp, để rồi dựa trên việc bạn ấy đáp ứng lời mời thế nào sẽ quyết định địa điểm tổ chức có nên là TN hay không. Tất nhiên đó chỉ là ý kiến cá nhân tôi, mà tôi thì vừa ở xa, vừa vắng mặt trong các lần gặp trước nên không hiểu rõ sự tình. Lựa địa điểm là trường cũ, sẽ dễ sắp xếp, sáng tạo nhiều phương án trong kịch bản, đạo diễn, chưa kể còn có thêm khán giả, fan hâm mộ. Tiếc lắm thay!

      Xóa
  2. Nếu vậy thì 2018 hội K9 nhất định tổ chức ở Trường rồi ,còn K6 đang có lịch sang năm sẽ tổ chức ở Thái nguyên đó và sẽ đi tầu hỏa cho đúng với ngày xưa nữa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 2018? Khi đó HT Thế chưa chắc đã còn... Hiệu trưởng mới chưa biết thế nào? Đến năm đó ý tưởng của MOM về "bức tường sinh viên tham chiến" có thành hiện thực không nhỉ?

      Xóa
    2. K9 vẫn tổ chức Lễ hội 45-40 năm 2018- tại Hải phòng, vì đã được toàn thể anh em thông qua tại Sài gòn rồi.

      Xóa
    3. Ý tưởng dựng bức tường gì gì..của các bác như vậy có phù hợp không em chưa dám bàn.
      Em chỉ thấy nơi nào cũng bắt chiếc ( vì ý tưởng đúng) thì diện mạo đất nước mình đẹp quá nhỉ!
      đi đâu chả có chen chúc nhau các bức tường. Nhà nhà có, phường xóm tha hồ quyết chi xây cho to hơn thằng bên cạnh, ngân sách tha hồ chi. hu hu , khối em sướng vụ này. hu hu có em sẽ béo bắt chiếc làm cái tượng bà mẹ to như quả núi ở Quảng nam , gặm cho sướng hu hu . Nước ta có hẳn một Bộ lo việc này. thôi kg bàn nữa cái chuyện ấy...

      Xóa
  3. Tặng các bạn 5 điều hối tiếc mà tôi sưu tầm, còn bạn thì sao???
    5 điều hối tiếc , còn bạn thì sao????
    Sau đây là 5 điều hối tiếc phổ biến nhất, mà đa phần người ta đều nói rằng họ muốn thay đổi nó nếu như được lựa chọn lại:
    1. "Ước chi tôi có đủ can đảm để sống một cuộc đời đúng nghĩa là của mình chứ không phải là cuộc đời mà mọi người mong muốn cho tôi".
    Lý giải về điều này, tác giả viết: "Đây là điều hối tiếc nhất của tất mọi người. Khi mà con người ta nhận ra rằng cuộc đời mình sắp kết thúc và nhìn lại rõ ràng mọi thứ đã qua. Thật dễ dàng nhận ra cả một nửa những ước mơ ấy vẫn chưa thực hiện được cho đến khi phải nhắm mắt xuôi tay cho dù bản thân họ đã lựa chọn như thế. Sức khỏe mang lại sự tự do nhưng chỉ có ít người nhận ra cho tới khi nó mất đi".
    2. "Tôi ước gì mình đã không làm việc quá cật lực":
    "Đây là điều được thổ lộ từ những nam bệnh nhân mà tôi đã từng chăm sóc. Họ đã bỏ lỡ tuổi trẻ của con cái cũng như mối tương quan vợ chồng. Mặc dù các nữ bệnh nhân cũng nói về điều này nhưng hầu hết họ thuộc thế hệ cũ, thời mà phụ nữ không phải là người trụ cột gia đình. Trong khi đó tất cả những nam bệnh nhân mà tôi chăm sóc đều giãi bày sự hối hận sâu sắc vì đã bị cuốn vào vòng xoáy công việc để mưu sinh".
    3. "Tôi ước gì đủ can đảm để bày tỏ cảm xúc của mình":
    "Nhiều người luôn kìm nén cảm xúc của mình chỉ vì muốn 'dĩ hoà vi quý' với mọi người. Hệ quả là họ phải sống một cuộc sống tầm thường và không trở thành người như họ thực sự mong muốn. Nhiều người vì thế mà bị ức chế, phẫn uất dẫn đến bệnh tật".
    4. "Giá như tôi ước vẫn giữ được liên lạc với bạn bè của mình":
    Theo Bronnie, thông thường người ta không nhận ra tầm quan trọng và giá trị thực sự của những người bạn cũ cho đến thời điểm vài tuần lễ trước khi chết, song lúc đó thì họ không thể tìm lại được nữa. "Nhiều người đã quá mải mê vun vén cho cuộc sống riêng của mình mà quên đi mối dây giao kết với bạn bè. Cũng có nhiều người hối hận sâu sắc vì đã không dành thêm thời gian và những nỗ lực đáng có cho bạn bè. Tất cả họ đều nhớ đến bạn bè khi sắp lìa đời", tác giả cuốn sách viết.
    5. "Ước gì tôi đã để bản thân mình được sống hạnh phúc hơn":
    "Đây là nỗi hối tiếc phổ biến. Thật ngạc nhiên bởi nhiều người đã không nhận ra điều này rằng, cuối cùng hạnh phúc là một sự lựa chọn. Họ bị mắc kẹt trong những khuôn mẫu và thói quen cũ, nó tạo cho họ cảm giác 'thoải mái' giả tạo. Nỗi sợ hãi phải thay đổi bản thân khiến họ phải sống giả vờ với người khác cũng như với chính bản thân họ".
    "Vậy còn bạn, điều mà bạn hối tiếc nhất cho đến nay là gì? những gì bạn sẽ cố gắng đạt được hoặc thay đổi trước khi từ giã cõi đời?", câu hỏi ấy tiếp tục đặt ra cho mỗi người chúng ta.
    Riêng tôi đã thấy:

    Vẫn biết vậy mà không làm đc gì, bởi lẽ thường cuộc sống ngày ngày nó cứ cuốn trôi mặc dù tôi và bạn đã từng nghĩ: “ Hãy sống như ngày mai sẽ chết “ để mà cái" ước gì, giá mà" sẽ ít đi. Cái tuổi U60 bọn mình thấm thía điều đó quá, mà chưa làm chủ đc cuộc chơi, vẫn bị con tạo xoay vần, biết mà chưa làm đc …đấy là điều hối tiếc là mình quá ngu lâu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Nặc danh đưa ra sưu tầm về 5 điều hối tiếc.
      Mình thì thấy 4 điều đầu chẳng có gì hối tiếc cả- vì thấy bằng lòng với mình.
      Còn điều thứ 5 thì đang nghĩ : nếu..; giá mà...; có hạnh phúc hơn không?
      Nhưng không sống thật với mình thì khó sống lắm- sống làm gì.
      Bạn có cái coments hay vậy mà để tên " Nặc danh " phí quá! không tự tin à?

      Xóa
  4. Xin anh em K8 - k9 - k10 chú ý cho:
    Người đội mũ, đứng thứ ba từ trái sang tại hình thứ nhất - anh là ai ?
    Anh là sinh viên có dáng trí thức nhất Trường ta hồi đó.
    Anh là người vang bóng một thời. Anh là đại diện của K9 về trường sau 37 năm.
    Anh chảy nước mắt khi bước vào hiệu bộ.
    Hôm qua 10/12 anh điện vào cho tôi nói rất cảm ơn chuyến thăm trường mà mình không biết nói thế nào?
    Anh gây sóng gió cho các nữ sinh CĐ, Y KHOA, SƯ PHẠM, NÔNG NGHIỆP.
    Anh đón anh em K10 nhập trường nhiệt tình hơn bất cứ ai ở Ban tiếp đón Trường.
    Anh được chị Thủy mù quý nhất vì cho nợ liên miên.Sau mấy chục năm xa T Ba Nhất anh rủ vài bạn lên Trường mang theo tiền lên trả chị Thủy số nợ thời xa xăm. Chị Thủy nhớ ngay ra anh. Sáu tháng sau chị Thủy ra đi mãi mãi. Chúng tôi bảo may cho mày quá không thì nợ chị suốt đời à ?
    Trong túi anh luôn có một băng tay màu đỏ thêu chữ vàng đọc mãi không ra chữ gì- đấy là bảo bối của anh. Rất hiệu nghiệm khi sử dụng khi chúng tôi đi xem bóng đá, xem phim, đi tàu về và ....cả khi đói nữa ( lúc ấy anh hóa ra thành cán bộ thuế ) anh đá cầu cực giỏi, nhưng đá bóng anh nhận bắt gôn. Bóng đi đằng Đông anh lao ra bắt đằng Tây rồi cười hơ hớ, làm chúng tôi thua độ hoài.
    Còn nhân vật thứ tư trong hình đứng cạnh anh đang nhìn xuống đất thì cũng rất nhiều tuyệt chiêu sẽ hé lộ sau.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Karollbo ơi! đây là cứ theo ảnh của Quang, nhìn thấy là mình gõ ghi chú đưa ra tư liệu cho dân ta cùng nhớ cùng phê thôi. Chẳng cần biết Quang nó đồng ý hay không- mình cứ phối hợp bừa đi có khi nó lại hay hơn là ngồi viết nắn nót. Phóng sự ảnh nó có thế mạnh của nó." trăm nghe không bằng một thấy " mà.
      Trưa nay nằm không ngủ được vì thằng Sơn râu Hà tĩnh điện vào thắc mắc " tao đâu ". Thức không ngủ lại nhớ cái coments hay nhất mấy tháng qua của Kallboro- tủm tỉm cười một mình vợ thắc mắc anh cười với ai mà vui thế? mình lại cứ tủm tỉm vì nghĩ cái coments có vài chữ mà âm thanh nó vang xoáy quá! " bệnh nặng lắm rổi- chẹp chẹp " mình cứ khoái cái chẹp chẹp ấy không thể nhịn cười được. Hoan hô Kallboro!

      Xóa
  5. Hình thứ sáu- ngôi nhà 5 tầng đang xây dở dang. Bốn tầng làm thư viện kết nối với thư viện cũ. Tầng trên cùng là nơi Thờ Bác Hồ và nơi thờ tưởng nhớ các SV Cơ Điện đã hy sinh vì Tổ quốc.
    Có ý nghĩa đấy! Khi các cháu vào thư viện , khi ta về tìm bạn xưa.
    Mong các CCB khắp nơi gửi danh sách, ảnh, kỉ vật v.v.v về đồng đội mình đã hi sinh để nhà trường sưu tập cho đầy đủ. Tôi nghĩ mình cũng có trách nhiệm ở đây. Chúng ta cùng chung tay nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Đính chính: xin lỗi Bùi Xuân Sơn bạn Đại diện K9 Hà tĩnh. Ảnh đầu tiên bạn bị khuất chỉ thấy tí chân, nên nhầm là bảy. Đúng là 8 anh em K9 về Trường của 7 tỉnh ( Hà nội 2 ). Hình thứ hai thì rõ rồi Sơn đứng thứ 7 từ trái qua cạnh Trung K9 Hà nam.
    Anh em gửi tư liệu về Trường theo địa chỉ:
    TS. Trần Minh Đức, Phó Hiệu trưởng trường ĐHKTCN - đường 3-2, phường Tích Lương, TP. Thái Nguyên.

    ĐT: 02803.547.259. Email: minhduc@tnut.edu.vn.

    Trả lờiXóa
  7. Tôi có suy nghĩ khác:
    Thứ nhất:
    Chẳng nên hối tiếc một điều gì cả, vì khi bạn hối tiếc, bạn cũng sẽ lý do để diễn giải tại sao khi đó bạn đã không làm như vậy. Ai chẳng muốn làm những điều tốt nhất để không phải hối tiếc, nhưng các yếu tố khách quan, chủ quan có khi đó cho phép bạn làm như bạn mong muốn của mình không, ngồi suy nghĩ lại thì khác hoàn toàn khi nằm trong bối cảnh đã diễn ra sự việc.
    Ngay bản thân câu kết của bạn: “"Đây là nỗi hối tiếc phổ biến. Thật ngạc nhiên bởi nhiều người đã không nhận ra điều này rằng, cuối cùng hạnh phúc là một sự lựa chọn.“
    “Cuối cùng hạnh phúc là một sự lựa chọn”, đừng bao giờ hối tiếc sự lựa chọn của mình.
    Bạn nói: “Vẫn biết vậy mà không làm đc gì, bởi lẽ thường cuộc sống ngày ngày nó cứ cuốn trôi mặc dù tôi và bạn đã từng nghĩ: “ Hãy sống như ngày mai sẽ chết “ để mà cái" ước gì, giá mà" sẽ ít đi. Cái tuổi U60 bọn mình thấm thía điều đó quá, mà chưa làm chủ đc cuộc chơi, vẫn bị con tạo xoay vần, biết mà chưa làm đc …đấy là điều hối tiếc là mình quá ngu lâu”. Tôi hoàn toàn nhất trí, trừ mỗi dòng cuối cùng, không phải là …đấy là điều hối tiếc là mình quá ngu lâu…. Mà là “….biết vậy, nhưng mà lực bất tòng tâm.”, thì bạn sẽ thực sự VLC
    Thứ hai:
    Khi nghĩ lại điều đã xảy ra, đừng nên hối tiếc, mà nên nghĩ làm cái gì tới cho tốt hơn cái cũ. Ví dụ K10 Cơ Điện, đang chuẩn bị cho Ngày hội K10 Cơ Điện Ngày ấy và Bây giờ 2014. Chúng tôi không giá mà…, nếu… này nọ. Mà chúng tôi chỉ tập trung vào việc làm sao cho Ngày hội 2014 mọi người phải thấy phải “ngon lành” hơn, phải “sung sướng” hơn Ngày hội 2009 và 2013, còn những gì thuộc về quá khứ, đối với chúng tôi là nó đã quá đẹp rồi, không cần phải giá mà làm gì .

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài hình ảnh, video, bài hát vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]