Bùi Xuân Sơn K9MB
Rời Phổ thông Tim đau nhói
Ta bước vào Cơ điện Ta nhớ người đã khuất
Giấc mơ xưa Chẳng cầm lòng
Giờ đây hóa thật rồi Nước mắt bỗng tuôn rơi
Trường ngày ấy… Lòng
bồi hồi
Chỉ hai khoa: Cơ- Điện Xin thắp
nén nhang thơm…
Khoa Cơ khí Hôm nay đây
Là chuyên ngành Chế tạo Ta về lại với
Trường
Còn Khoa kia Thấy Trường mới
Điện khí hóa công trình… Khang trang
nhiều thay đổi
Mấy mươi năm Nhiều Khoa hơn
Rồi sao ta vẫn nhớ Và ngành cũng nhiều lên
Điểm thi vào Ta chợt hiểu
Cơ điện cũng rất cao Trường ta đang đổi
mới
Đâu thua kém Đang chuyển
mình
Trường Bách khoa, Tổng hợp Và lần bước sang
trang..
Ôi tự hào! Sao ta thấy
Những thế hệ đi qua Điểm
thi vào lại thấp
Trường thưở ấy… Phải chăng trường?
Vẫn còn nhiều thiếu thốn Thương hiệu
lớn đi qua
Nhưng chúng ta Bỗng
thấy buồn
Những Sinh viên Cơ điện Nhớ một
thoáng năm nao…
Vẫn tự hào! Cơ điện ơi!
Với cuộc sống nơi đây… Dù xa ta vẫn
nhớ
Mười mấy tuổi Vẫn
nặng tình
Cơm không no, bụng đói Ôi Cơ điện
người ơi!
Bài vở nhiều
Đồ án lại liên miên
Bạn ơi ta cố gắng
Để đến ngày
Tốt nghiệp được bay xa
Những cánh chim
Bay kháp bốn phương trời…
Năm năm học
Làm sao ta quên được
Biết mấy lần
Tiễn Thầy, Bạn ra đi
Tổ quốc gọi!
Những đứa con ra trận
Bao lớp đi
Có Người chẳng trở về
Cảm xúc chân thật của một kĩ sư già về với trường.
Trả lờiXóaNhớ mong hoài niệm- trăn trở và hi vọng mà chan chứa tình.
Dùng khổ thơ ba chữ năm chữ Sơn Râu khéo gắn tình yêu mộc mạc về Trường, về thầy, bạn, về cái kiêu hãnh xưa và trăn trở hôm nay.
Và anh vẫn: Biết mấy lần
Tiễn Thầy, Bạn ra đi
Tổ quốc gọi!
Những đứa con ra trận
Bao lớp đi
Có Người chẳng trở về
Tim đau nhói
Ta nhớ người đã khuất
Chẳng cầm lòng
Nước mắt bỗng tuôn rơi.
Cảm ơn BXSơn.