Những người lính trong trận chiến tại Quảng
trị 1972 đã nghe, đã nhìn, đã chứng kiến những con người, những hành động anh
hùng diễn ra thầm lặng và nghĩ rằng đó là điều rất bình thường. Nhiều người
trong số họ đã nằm lại trên mảnh đất này và đã chôn sâu những điều mình đã thấy.
Với số mệnh hay là sự may mắn tôi còn có mặt ở đây để nói lại, viết lại sự kiện về người anh hùng đó từ ký ức.
NGƯỜI LÍNH Ở CHỐT BÃI MÍT – TÍCH TƯỜNG
NGUYỄN HỮU LUÂN
Bến vượt Tích tường mở đầu cho đợt tham chiến
thứ 2 của tiểu đội tôi tại mặt trận Quảng
trị ( các nhiệm vụ phối thuộc thực hiện ở cứ trung đoàn, tôi không cho là tham chiến). Không có những trận đánh
lớn như chiến dịch bảo vệ thành cổ nhưng những trận chiến tại các chốt vẫn diễn
ra dai dẳng ngày đêm trên toàn tuyến phòng thủ dọc theo sông Thạch hãn.
Tiểu
đội đóng quân gần bến vượt, trên cánh đồng ven sông với những bụi cây mọc lúp
súp. Những chiếc hầm chữ A được nối với
nhau bằng đoạn chiến hào sâu ngang ngực
đủ để che chắn đạn pháo – dấu máy bay trinh sát và thuận tiện khi chiến
đấu. Ở hầm lâu rồi cũng thấy quen, nó ấm
cúng như ngôi nhà. Tươm hơn nếu hầm nào mà
lính kiếm được chiếc chiếu ni lông trải ra thì vừa chống được ẩm, nhìn vào thấy sạch sẽ, tinh tươm như ở nhà vậy .
Mấy
hôm nay mưa rơi rả rích. Những cơn mưa báo cho chúng tôi đợt gió mùi đông Bắc
đang tràn về. Lính chiến chỉ có hai bộ quân phục ka ki, rét thì tự khắc phục vậy.
Cắt cái tăng rách làm 4 mảnh để lính khoác chống mưa, mới chỉ che được nửa người.
Qua sông vài chuyến ai nấy rét run, hai tay cóng co quắp, răng gõ vào nhau lập
cập. Rét quá, đêm ở sông về, rít hơi thuốc
lào để xua cái lạnh đã ngấm vào tận
trong ruột. Bắn một hơi dài thuốc lào Độc lập, say đã đời luôn, thấy mình bay
lơ lửng đâu đó chứ không phải đang trong hầm. Chẳng còn nghe thấy tiếng bom –
pháo và mùi khét của chiến tranh nữa.
Đối diện với bom- pháo như cơm bữa cũng thấy
quen rồi, còn mưa rét làm cho trận chiến thêm vị gian khó. Một cậu lính của tiểu
đội bị ốm- Sốt nằm liệt ở hầm. Thế cũng chưa là gì so với lính trên chốt bên
sông, bất kể là bị thương hay đau ốm thì đến đêm mới chuyển ra cứ được.
Chiều
nay trời đã hửng, mặt trời lấp ló sau đám mây và những tia nắng chiều cũng làm
cho không khí ấm áp trở lại. Không như mọi ngày, không thấy bóng dáng chiếc
VO10 lượn trinh sát trên sông lúc chiều muộn.
Trời chưa tối, tôi kêu lính tiểu đội đi kiểm
tra bến và chuẩn bị xuồng sẵn sàng vượt sông tối nay. Để xuống được sông phải
qua một điểm chốt bộ binh đặt sát bờ, nơi con đường mòn nhỏ dẫn ra sông che lấp
bởi cỏ gianh cao ngang người. Sau trận tập kích của địch vào Nham biều, việc
phòng thủ được tăng cường. Dọc bờ Bắc đối diện làng Tích tường đã chăng dây
thép gai và cài mìn chống địch đột kích. Lính được thông báo, chỉ đi lại trong
khu vực của mình để tránh dẫm phải mìn.
Từ
cứ tiểu đội, tôi ra thẳng bên vượt. Che người trong đám cỏ gianh ngắm nhìn dòng
sông và phía bờ đối diện. Bên kia có doi cát nhô ra đẩy dòng nước xô sang nơi
tôi đứng. Mùa này nước sông xanh, chảy chầm chậm, thỉnh thoảng gợn sóng lăn tăn
khi gió thổi. Doi cát kéo dài theo dòng chảy từ thôn Thượng phước xuống Nham biều,
phía bờ Nam
từ làng Như lệ rồi đến Tích tường. Những tên làng đầy gợi cảm – “ Nếu không có
chiến tranh, cuộc sống nơi đây thanh bình biết bao”- tôi thầm nghĩ. Cuộc chiến
đã tàn phá nhiều ngôi nhà, dân làng đã di tản hết không còn ai ở lại. Doi cát
bên sông với hàng mít mọc tự nhiên, những cây mít cổ thụ vươn cao giờ chỉ trơ
cành, có cây còn bật cả gốc trìa ra bộ rễ sù sì bởi bom pháo địch.
Bãi
mít do một đơn vị khác chốt giữ, nghe nói được bổ xung từ chiến trường C sang.
Từ bên này nhìn sang tôi thấy mờ mờ những cửa hầm nhỏ hướng ra phía sông nhưng
không thấy bóng dáng người lính nào.
BÃI TÍCH TƯỜNG – Nơi trận chiến ác liệt bên sông Thạch hãn cuối 1972 – 1973 ( Chụp từ bờ Bắc 2011 )
Tiểu
đoàn 6 bộ binh đang chốt giữ bên bờ Bắc , được lệnh chiếm giữ một số điểm chốt
bờ nam liên kết với chốt “ bãi mít “ để tăng cường khả năng phòng thủ. Trận chiến
vẫn ác liệt ngày đêm trên dải đất ven
sông này.
Chiều
đang xuống trên sông, không gian khá yên ắng. Không nghe thấy tiếng ù-ù quấy rối
của máy bay trinh sát, thỉng thoảng mới vọng lại tiếng pháo nổ cầm canh phía
xa. Đưa mắt nhìn, quan sát làng Tích tường ở xa đến khi quay lại đoạn bên vượt
tôi giật mình khi thấy giữa sông một khối di động tiến về phiá tôi đang đứng.
Nhìn kỹ, một cái đầu đội mũ tai bèo đang lại gần. - Quân ta - nhưng sao lại bơi qua sông lúc
này ? ”. Vừa nghĩ tôi vừa chuyển súng
sang tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Chiều chưa tối nên đã nhìn rõ hơn người đang
bơi trên sông, một lính vai trần đang
bơi hướng đến bến vượt. Lùi lại theo con đường mòn nằm lọt giữa đám cỏ tranh,
tôi chăm chú theo dõi chờ đợi.
- “
Đứng lại, giơ tay lên” tôi quát khi người lính vừa đặt chân lên đầu con đường
mòn. “ Em là lính F X12 đây, chúng em chốt ở bên kia sông ” – người lính đáp.
Hai tay không có súng giơ cao lên khỏi đầu, rồi đứng nép vào bụi cỏ gianh ngay
rìa sông.
Những giọt nước vẫn đang chảy dài, nhỏ từ
trên vai, ngực trên làn da đen sạm của một
người cao, rắn chắc. Tôi nhìn vào khuôn
mặt có phần hốc hác với đôi mắt thiếu ngủ, phờ phạc. Người lính trong lúc nhìn
tôi vẫn đảo mắt xung quanh như muốn ghi lạị đoạn đường mòn dẫn lên điểm chốt chiến đấu phía trên.
- “ Em vượt sông để xin tiếp tế lương thực cho
đơn vị, em sẽ trình bày với các anh.
Tôi kêu lính của tiểu đội ra báo với chốt bộ
binh rồi dẫn cậu ta xuống đoạn hào tránh pháo.
-
“ Em là lính chốt ở bãi mít, thuộc đơn
vị X12 “ vừa nói cậu vừa chìa ra một băng vải có ghi phiên hiệu đơn vị cho tôi
xem, rồi lại nói tiếp. “ Chúng em bị đói
vì không nhận được tiếp tế. Đại đôi của em chiến đấu nhiều ngày, hy sinh và bị
thương nên quân số hao hụt, hiện chỉ còn 3 lính và 1 chỉ huy mới được đề bạt . Chúng em vẫn cố thủ ở chốt này, nhưng mấy
ngày nay không giao chiến. Ban ngày tất cả phải trực chiến, đêm xuống 3 lính
chúng em phải thay nhau trực để có thời gian nghỉ. Đêm qua, khi đi kiểm tra thấy
có ca bỏ trực, chỉ huy đã quát chúng em .
Em đề nghị chỉ huy phải cùng chúng em trực đêm thì anh ta đã quát nạt,
đe dọa rằng ai bỏ trực sẽ bị bắn.
Chúng em muốn qua sông nhờ các anh giúp đỡ nhưng không dám đi đêm vì
không biết đường và sợ dẫm phải mìn. Trưa nay bọn em bàn nhau, cử em vượt sông
để xin tiếp tế mới trụ lại chốt được. Chúng em cần lương thực và vật dụng cần
thiết”. Người lính nói với đôi mắt hoe đỏ.
Lắng
nghe với đôi chút hoài nghi – Sao lại
như thế ? – tôi nghĩ. Đành rằng các chốt bờ Nam phải quyết tử chiến đấu nhưng
đêm xuống đều có bộ phận qua sông tiếp vận cho chốt, - có thể đã bị đứt liên lạc với cứ chăng ? .
( Còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng những mã code này để cài hình ảnh, video, bài hát vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]