BAN BIÊN TẬP



xem Dân Trí ngày 4/4/2014
http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/day-phong-chong-tham-nhung-trong-1-tuan-du-hay-khong-771329.htm


DANH SÁCH BAN BIÊN TẬP
TT
Họ và tên
Lớp
Vai trò
Nơi ở
Điện thoại
Email
1
Phùng V 
Quang
K8A
TBT
Hà Nội
0913361257
Phungvanquang.epu@gmail.com
2
Đào Việt
Dũng
K6I
BTV
Hà Nội
0913522107
K6bc11@gmail.com
3
Doãn Thế
Thọ
K8B
TG
Hà Nội
0913399503
Thomomk6mb@gmail.com
4
Vũ Thị
Thọ
K8A
TG
Hạ Long 
0988155323
Thok8cd@gmail.com
5
Ng. Văn
Sinh
K8B
TG
Hải Phòng
0913375546
linhtungptm@gmai.com
6
Ng.  Tuấn
Dũng
K8A
TG
Th. nguyên
0912174256
7
Trần Minh
Oánh
K8B
TG
Nam Định
0913517984
8
Ng. Hữu  
Luân
K9I
TG
 Hà Nội
0913385239
9
Đỗ Thị
Sơn
K9I
TG
 Hà Nội
0913210100
10
Ng. Hữu
Tiến
K8B
TG
Hà Nội
0914335560



luank509:29 Ngày 05 tháng 4 năm 2013


Đèo Ngang

Rồi sẽ về dưới chân đèo Ngang
Bông sim tím mây cũng xòe áo tím
Núi biếc chiều , lững áo tơi cũ biếc
Tóc em thơm ...anh khẽ gọi mình ơi

Hoành sơn gội gió vò mưa sối
Đau đáu nhìn tít tắp biển khơi
Mấy trăm năm vẫn thế
Dáng tiều phu cõng nắng xuống chân đồi

Nửa đèo nắng thơm như mật
Nửa đèo mây giăng giăng
Tắt nắng mình về cửa Nhượng
Anh gọi quê ngoại ơi

Ơi đèo Ngang như người yêu tôi
Đá mặn mồ hôi lăn trên bầu ngực
Núi sẫm thơm áo quê thô mộc
Trọn đời hồ dễ ai quên

Rồi mình sẽ về đèo Nganh
Phanh ngực hướng ra phía biển
Trong một chiều gió tím
Lưng đèo chỉ có mình thôi
2009 NTL       

                                        NÀNG
                                                    Quang K8MA

                           Nàng cần tôi cái bờ vai,
                           Còn tôi , tôi muốn bờ môi của nàng.
                           Mặt hoa da phấn mịn màng,
                           Mắt đen sâu thẳm hoàng hôn, tím chiều
                                                                 HN  1/4/2013
                           

                                KỶ NIỆM ĐIỆN BIÊN

Tôi có một kỷ niệm về Điện Biên. Lần thứ nhất là đi công tác, lần thứ hai đi du lịch về nguồn nhân ngày 22 tháng 12 cùng hội CCB trường Đại học Điện lực. Cả hai lần ấy chúng tôi đều được các em sinh viên tại chức tiếp đón, thật vui và thật trong sáng. Tôi nhớ trong lần thứ hai, trên xe car đưa các thày các cô lên thăm sở chỉ huy của Tướng Võ Nguyên Giáp Trên Mường Phăng, có một sinh viên nữ nói, thày ơi, thày làm thơ đi, và ít phút sau tôi đọc cho mọi người trên xe cùng nghe.
                                                                               Quang K8MA

                        Một ngày hè, tôi lên thăm Điện Biên.
Hoa ban trắng nở lâu rồi,
Nhưng mây trắng vẫn còn bay
Trên Mường Thanh đẹp lắm.
Em đưa tôi đi trên con đường đầy nắng.
Ngắm trời, chợt tôi muốn với vào mây.

Và hôm nay tôi lại đến đây.
Với Điện Biên vào ngày đông lạnh giá.
Giữa Mường Thanh chẳng còn là xa lạ.
Vẫn là em, người em gái năm xưa.
Mấy năm rồi mà như em vẫn vậy.
Mắt mặn tình làm tôi thấy xôn xao.

Và tôi muốn sẽ có một ngày nào.
Tôi lại được thăm Điện Biên lần nữa.
Không phải trong cái hương thơm âm thầm của hoa sữa.
Mà là trong cái màu trắng bạt ngàn của hoa ban.
Đất Mường Thanh mây trắng ngập tràn
Tôi sẽ cùng em, đi giữa làn mây ấm.

                               Điện Biên Tháng 12 năm 2010



Hành quân đêm tháng ba .

Nguyễn trọng Luân


Trăng vắt vẻo trong 
Tháng ba trời veo veo đến lạ 
Cao nguyên thầm thì những giọt sương và thầm thì lá
Chúng tôi hành quân dưới tán rừng cà phê 

Loang lổ bóng mình 
Loang lổ trăng
Hoa cà phê nức nở 
Những ống tay áo trắng bông ngậm suơng 

Phía Ban mê Thuột lặng lờ như ngủ quên 
Chúng tôi cả sư đoàn không ngủ 
Cà phê thơm từ hoa 
Nồng nàn từ hoa 
Những người con trai miền bắc chưa từng uống ca phê Ban Mê 
Đi vào đêm ngào ngạt 

Tôi thèm có một ngày yên ả để yêu hoa 
Đêm nay hành quân về Ban mê Thuột 
Súng thì lạnh. Người ngắm hoa cà phê trong đêm sương ươn ướt 
Nhập nhoè hoả châu rơi 

Hoa cà phê trắng trong 
Đêm trăng tháng ba veo veo ngày xưa ơi.



Lại sắp đến tháng ba
2012





MÙA XUÂN VÀ TÌNH YÊU

                               Quang K8MA

 Em nghe chăng, tiếng mùa xuân se sẽ.
Len lỏi trong cơn gió lạnh cuối mùa.
Em nghe chăng, tia nắng vàng nhè nhẹ.
Lay chồi non thức giấc đậu trên cành.
Em nghe chăng, tiếng tình yêu thỏ thẻ.
Trong nhịp tim cùng nhịp sống mùa xuân
                           Hà nội tháng 2/2013
                                 

                 

40  NĂM BẠN HỌC
                                                           Phùng Văn Quang K8MA
Nhân  kỷ niệm 40 năm ngày vào trường và 35 năm ngày tốt nghiệp Đại học, xin được gửi đến các bạn đồng môn vài câu thơ do kỹ sư cơ khí tự sáng tác. Thơ có thể không hay, nhưng tấm lòng bạn bè là chân thực. Xin hết lòng cảm ơn!
40 năm trước ta gặp nhau  trong cái ngây ngô của tuổi trẻ.
Trong cái mơ hồ nghề nghiệp của tương lai.
Trong tiếng máy bay và khói bom trùm mặt đất.
Trong cái ngỡ ngàng, lớp Đại học giống hệt lớp phổ thông.
Cũng mái lá, vách rơm, giao thông hào nhằng nhịt.
Cũng ngọn đèn dầu mờ mắt học đêm khuya.
Có cái khác, đại học rồi, ta không còn bé nữa.
Nên hàng ngày lao động phải tự làm lấy thôi.
Không còn cảnh phụ huynh làm trợ giúp.
Mệt thật nhiều mà vui vẫn cứ vui.
Những bữa ăn hàng ngày nơi nhà bếp.
Chẳng no đâu nên lắm chuyện buồn cười.
Rồi mỗi tối thầm thì rủ nhau ra ngoài quán.
“Tao còn hai hào mỗi đứa góp mấy xu”.
Điếu thuốc cuộn, ấm trà mạn nước sôi pha thỏa thích.
Củ sắn lùi ăn đỡ đói bạn ơi!
Rồi những giờ, những ngày học cùng nhau trên lớp.
Miệt mài, vất vả, gian nan.
Những quyển sách dày hơn nhiều so với sách giáo khoa ngày trước.
Những lời thày giảng chẳng chép kịp bao giờ.
Và cứ thế 5 năm bên nhau ta đã thành người lớn.
Để một ngày ta phải chia tay.
Rời xa mái trường thân thương, chia xa thày cô kính mến.
Mỗi người một nẻo lập thân.



Hôm nay 40 năm sau ta về đây gặp lại.
Không còn trong cái ngốc ngếch tuổi thơ.
Không phải trong cái mơ hồ nghề nghiệp.
Ta về đây bên nhau trong tiếng cười rộn rã.
Hạnh phúc, ấm no, đủ đầy.
Ta về đây cùng những trải nghiệm hàng ngày.
Và cả những ký ức của thời thơ trẻ.
Ta gặp lại nhau để biết chúng mình còn khỏe ?
Và thiêng liêng hơn ta vẫn nhớ đến nhau.
Gặp lại nhau tóc đã bạc mái đầu.
Mà vẫn mày tao như những ngày rủ nhau ra quán.
Không còn cảnh một ấm trà pha loãng.
Không lo gì miếng sắn nướng chia đôi.
Gặp nhau đây ta tràn ngập tiếng cười.
Nhưng có lẽ, phải không, còn ai đó ?
Hôm nay không đến được bạn ơi.
Xin một phút để nhớ lại một thời.
Để tưởng nhớ những người đã khuất,
Những người vẫn sống mãi với non sông.
Xin một phút để ngẫm nghĩ cuộc đời.
Cho những người hôm nay vắng mặt.
Xin một phút Bạn ơi xin một phút.
Hãy nắm tay thật chặt, hãy nhìn vào mắt nhau.
Để tình bạn chúng mình tươi thắm mãi dài lâu!


Hôm nay về đây ta gặp nhau trong niềm hoan hỉ.
Cùng chúc nhau  vạn sự bình an!
Nào chúng ta hãy cùng nhau nâng cốc.
Cho 40 năm tao ngộ! Cho 60 năm cuộc đời!

                                                   Hà Nội tháng 11 năm 2012


TRUYỀN THUYẾT TÌNH YÊU
                                         PVQ K8

Sau một chuyến công tác miền núi Tây Bắc, lại đi nghỉ dưỡng miền biển Đồ Sơn. Buổi tối ngồi cà phê trên bãi biển, xa xa có nhiều ngọn núi lô nhô, trên bờ, dưới biển, sóng tung bọt trắng, Gió ào ào trên cao làm tung tóe những vì sao yếu đuối trên trời. Thi thoảng đã có một vài vì sao bị rơi xuống biển xa

Núi trên cao núi trông về phía biển.
Biển biết không? Núi đứng đó đã lâu rồi.
Núi cứ trông cứ chờ cứ mong đợi.
Biển bao la, biển đã vô tình.

Rồi một ngày bỗng dưng trời nổi gió.
Mặt biển xanh ngây ngô, sóng dâng trào
Từ sâu thẳm biển biết mình có lỗi
Núi biết không? Biển đã biết yêu rồi

Núi trên cao núi trông về phía biển.
Biển cồn cào biển gọi sóng triền miên.
Khi gặp núi biển thâm thì vỗ nhẹ.
Núi lặng yên để biển ôm vào lòng.
Và từ đó, muôn đời núi và biển.
Ở bên nhau, thành truyền thuyết tình yêu
                                         Tháng 12 năm 2012



                    

GẶP LẠI BẠN CŨ
                                                                    Phùng Văn Quang

Một thời cũng đã xa lắm, chúng ta là những đứa trẻ, được cha mẹ cho cắp sách đến trường, được thày cô dạy cho cái chữ, cái nết ở ăn. Chúng ta thành người. Đến nay đầu đã hai thứ tóc, gặp lại nhau với bao xúc động. Xin có vài câu thơ chia xẻ cùng bạn bè thời phổ thông.


Bạn cũ gặp nhau đầu đứa nào cũng bạc.
Nhưng chân có đứa dép đứa giày.
Đứa hàng ngày đi làm có ôtô đưa rước.
Đứa quanh năm kiếm sống bằng cách đạp xích lô.


Bạn cũ xa nhau đã lâu, nay mới về gặp lại.
Nhưng không phải đứa nào cũng đến được đâu.
Đứa nhà xa, chuyện tầu xe nên thôi đành nỡ hẹn.
Đứa lâu rồi nằm lại chiến trường xưa.
Cũng có đứa, ít thôi mà nhắc đến làm gì!
Mải bon chen nên quyên tình bằng hữu.

Bạn cũ gặp nhau vui đáo để.
Chuyện ngày xưa đem ra kể, nghe như mới hôm nào.
Già cả rồi, miệng vẫn cứ mày tao.
Đứa nào cũng tưởng mình còn trẻ.
Gặp được nhau chúc cho nhau sức khỏe.
Hỏi thăm nhau bao nhiêu chuyện gia đình.

Bạn cũ học cùng từ những ngày thơ bé.
Từ những ngày bom đạn súng phòng không.
Và bây giờ đã lên bà, lên ông.
Cũng có đứa vẫn còn đơn lẻ bóng.
Có phải chăng nó vẫn còn hy vọng !?
Anh bộ đội chiến trường xa trở về.

Thôi gặp lại chúng mình vui lên nhé.
Chúc cho nhau triệu lần tươi trẻ!
Chúc cho nhau vạn sự bình an!
Chúc cho nhau ngàn lời hạnh phúc!
Nào bạn ơi cùng nhau nâng cốc.
Uống cho say, say tình bạn, bạn ơi!

                                        Hà nội tháng 6 năm 2012
(40 năm ngày tốt nghiệp phổ thông, cấp 3 Hoàng Văn Thụ Vụ Bản Nam Định)





11 nhận xét:

  1. "Có phải chăng nó vẫn còn hy vọng !?
    Anh bộ đội chiến trường xa trở về."
    Đọc 2 câu thơ này mà bảo tôi vui lên nhé thì không thể nào được! Một nỗi đau sâu thẳm của người bạn khó lòng san sẻ lấp đầy!
    Cảm động lắm!

    Trả lờiXóa
  2. các vị nghĩ gì khi hát bài 60 năm cuộc đời; còn cảm xúc của mình thì buồn vui lẫn lộn...vui vì đã vượt qua những ngày gian khó; buồn vì tuổi già đang xồng sộc tới gần mà vẫn chưa làm được công trạng gì...thôi đành ôn cố tri tân vậy bằng máy vần thơ " con nhái "


    40 năm trước em 17
    Anh cũng như em bé và gầy.
    Hai chúng mình 2 miền quê lạ,
    Hội duyên về K8 B- A.

    Nhớ ngày đầu sơ tán tận" Đầu trâu "
    Tường vách đất, mái che nứa lợp.
    Trò và thầy vẫn miệt mài lên lớp,
    Tiết 6 rồi bụng đói nôn nao...

    Cánh con trai chen lấn ồn ào,
    Chạy nhanh về bếp ăn " bánh tát "
    Bọn con gái vừa ăn vừa hát,
    Soi mình vào " canh toàn quốc " làm duyên.

    40 năm rồi đã xa tuổi hoa niên,
    Anh vẫn nhớ thủa sinh viên Cơ điện.
    Đói và khổ không làm mờ trí lớn
    Nhai bo bo vẫn nuôi mộng vĩ nhân...

    Giờ đâu rồi các bạn xa, thân ?
    Người thành danh, người phần thua thiệt.
    Người hạnh phúc, người còn gối chiếc ,
    Vẫn đợi chờ người bạn lính bặt tin...?

    Các bạn ơi: Trường cơ điện Thái Nguyên
    Người mẹ nghèo nuôi con hiếu thảo
    Trong tim ta luôn thì thầm nhắc bảo:
    Hãy hiên ngang vững bước trong đời.

    Ghi chú :
    1- " Bánh tát": Sv gọi đùa loai bánh mà các chị nhà bếp nặn nắm bột mì, cho nhân bằng muối mỏ rồi dập bẹt rõ năm ngón tay, rồi luộc cho SV ăn thay cơm
    2-" Canh toàn quốc ": Loại canh chỉ loáng thoáng mấy cọng rau, còn lại toàn nước muối

    N.T.T.H

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trần Minh Oánh K8MBlúc 09:12 11 tháng 6, 2013

      Hòa à! Thời kỳ 1973-1974 có giai đoạn bữa trưa thì 2 tát ( gọi là 2 cục cũng vậy), tối thì cơm không nhưng chất gạo thì khỏi nói ..; Còn canh toàn quốc mà ko nói đến cái hương vị đặc trưng hôi xì của súp Đức trên nền muối mỏ chát xịt thì ..vẫn thiếu đấy! Hồi đó có lần mình viết thư cho 1 thằng bạn phổ thông kể khổ cho ra vẻ chứ thời đó mấy ai sung sướng- thư viết dài, giờ chỉ nhớ được vài câu thôi:
      ................................
      Mì thay cơm
      cứ mỗi trưa hai cục
      Choảng vào,
      ùng ục bên trong
      Chiều đến cơm không
      Ba lưng bát lót lòng trai trẻ....
      Vậy mà - thuở trong Đầu trâu- có lần thằng Xường thì phải và một chàng nữa đến phiên cầm tiền di chợ "T.3 nhất" mua rau ăn cả ngày cho lớp . Buổi chiều 1h đã vào học mà sao đã đến giờ ăn trưa chị nấu bếp vẫn chưa có rau để nấu. Mãi khoảng 11h30 mới thấp thoáng thấy 2 "ả" đưa một mớ khoai sọ về quăng nghe cái ịch.. chẳng thèm phân bua gì cứ lừ lừ đi về phòng mặc cho cả lũ đói đang nháo nhác chờ ăn . Tra mãi nó bảo: đau bụng! Bữa đó thế nào...các bạn ở 8B biết rồi khỏi kể thêm...Sau này mấy kẻ cùng khổ mới xì ra rằng : Sáng hôm đó đói quá, ra chợ nhìn thấy "miếng chín" ko kìm lòng được 2 ả liều lấy bớt tiền rau xơi quà. Ăn xong thấy tiền còn ít quá không biết làm thế nào cứ lần lữa mãi ...rồi - tuy đã muộn vẫn mua ít khoai sọ - thứ thực phẩm gia công thì lâu nhưng rẻ tiền, nấu thành canh cũng được nhiều- mang về ..còn châm về thì đổ lỗi cho cả 2 cái bụng xấu là xong (!)
      40 năm qua rồi, giờ nghĩ lại thấy mà thương bạn, thương mình!

      Xóa
  3. Hỏi

    (Hữu Thỉnh)

    Tôi hỏi đất: Đất sống với đất như thế nào?
    - Chúng tôi tôn cao nhau

    Tôi hỏi nước: Nước sống với nước như thế nào?
    - Chúng tôi làm đầy nhau

    Tôi hỏi cỏ: Cỏ sống với cỏ như thế nào?
    - Chúng tôi đan vào nhau
    Làm nên những chân trời

    Tôi hỏi người:
    - Người sống với người như thế nào?

    Tôi hỏi người:
    - Người sống với người như thế nào?

    Tôi hỏi người:
    - Người sống với người như thế nào?

    (thân tặng -MP)

    Trả lờiXóa
  4. Trần Minh Oánh K8MBlúc 16:18 4 tháng 6, 2013

    NTTH ơi! TMO vẫn nhớ mãi cái thuở mái tranh tre,vách ngăn bằng nứa ở chân đồi Đầu Trâu ấy! có những chiều chủ nhật bọn mình đi tìm những vũng nước hiếm hoi duwois các khe đồi tát xúc cua ốc về cải thiện- bây giờ vẫn còn thấy ứa nước miếng!. Bạn còn nhớ cái lần mời cô Phi ra l.hoan ko? Hôm áy vui quá, do ép cả bạn gái uông rượu sắn nên Nh bị say, thằng Quán mổ phải bồng bạn về bên kia vách nứa đấy! Mưa to cô P ko vfff nhà dcj bọn mình phải cử 2 đứa đội mưa ra ngủ trông nhà cho cô giáo!
    Cũng ở ngôi nhà ấy có lần một anh bạn Khu 4 có bạn gái đồng hương trên trường SP Việt Băc xuống chơi; Nhà thì luông tuồng, cả lũ con trai đang quần cộc ở trần ,vội quá hắn mở hòm cạnh giường lôi ra một chiếc quần phăng đen ngòm ống tuyp mặc vào cộc hếch. Té ra đó là quần và hòm của bạn gái: Nhân -Vĩnh Phú mới đem sang gửi hôm trước - Khách và các đấng nam chủ cười rung mái lá!.Cả phòng nữ bên cạnh hôm đó đều gửi hòm cơ nghiệp để về quê mà! Lại có cả chuyên éo le: nam nữ tranh nhau vào "Thư viện" bươm bướm ở trên đồi nữa nhé...Toàn chuyện cười ra nước mắt nhưng sao lại nhớ nhất.Gẫm chỉ những kẻ đồng khổ mới nhớ nhau- cũng như mấy bác k4-k5-k6 đi bộ đội về học với bọn mình sau 1975 suốt ngày ôn thời quân ngũ bom đạn-dói và sốt rét vậy! Mình nghĩ chẳng hiểu nếu bọn mình ko trải thời đó thì bây giờ mình vào cái loại người nào nhỉ?....Tản mạn, dông dài quá phải không?

    Trả lờiXóa
  5. Trần Minh Oánh K8MBlúc 12:06 12 tháng 6, 2013

    Nhân đọc 2 bài về bạn cũ của Quang và mấy vần thơ cùng chủ đề của nặc danh NTTH trên "Trang thơ " -TMO xin bày tỏ sự đồng cảm của mình với 2 tác giả trên cùng các ban bằng mấy vần thơ mộc mạc được viết vào dịp: cuối năm 2011 khi Oánh cùng bè bạn về nhà Ngô văn Phát- Chính uỷ Vùng 5 Hải Quân- một bạn lớp 10B quê ở x. Hải Châu-Hải hậu- ND dư khao lễ mừng bạn ấy được nhà nước phong hàm chuẩn đô đốc ( tương đương thiếu tướng) :
    BẠN PHỔ THÔNG

    Cùng ngồi chung một lớp
    Nghe mòn tiếng trống trường
    Hồi hộp trông bạn mình
    Vượt bài kiểm tra miệng,
    Đùa tranh hoa gạo rụng
    Vương sân trường tháng ba...


    Nay, đứa đã "đi xa"
    Còn làm sao về được,
    Đứa nhỡ cơ trằn trọc
    Bao Xuân rồi còn son,
    Đứa bươn trải Bắc Nam
    Ngược xuôi lo công việc,
    Đứa đóng đô Hà nội,
    Đứa vi vu Sài Thành,
    Đứa vùng vẫy biển xanh
    Vai "cành tùng- lá quế",
    Đứa giáo sư tiến sĩ,
    Đứa miệt mài thôn quê,
    Đứa về nghỉ- ầu ơ
    Lựa vần thơ ru cháu,
    Đứa "mải mê phấn đấu"
    kiệm nói câu BẠN BÈ...
    Bọn mình rủ nhau về
    Tuổi học trò- quá khứ

    Dù làm gì đi nữa
    Chúng mình làm sao quên
    Tổ ấm Trường phổ thông
    Ngập tình thương thầy- bạn!
    TMO 22-12-2011

    Trả lờiXóa
  6. BẠN BÈ ƠI

    Sau những vui buồn mình phải chia xa
    Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại?
    Đường đến tôi là con đường xa ngái
    Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

    Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
    Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
    Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
    Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

    Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
    Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
    Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp
    Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

    Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
    Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
    Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
    Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trần Minh Oánh K8MBlúc 16:11 12 tháng 6, 2013

      Huong Vu ơi! Đọc tâm sự của bạn mình nghĩ bạn đang ở xa lắm mà vẫn tin yêu tình bạn và hẹn ngày về...
      Ừ! gắng giữ cho lòng ấm mãi
      "Lằn chỉ tay" có phai nhạt bao giờ
      "Nắm tay vào" nuôi mãi nụ cười thơ
      Cho trẻ mãi lòng người xa xứ!
      TMO-K8Mb

      Xóa
  7. Hôm nay tôi có xem các bài thơ của Quang , Hòa thái ,Oánh . . Các bài thơ hay quá , sinh viên cơ điện ngoài bằng cơ điên còn có cả bằng khoa văn. Nhân đây tôi có gửi tới các bạn bài thơ , tặng người bạn gái tôi yêu ngày 8.3 .
    Yêu em
    Yêu em buổi gặp ban đầu
    Lời ca tiếng hát mắt mầu ngất ngây.
    Tặng em một đóa hoa hồng
    Đồng quê thơm ngát tấm lòng của anh.
    Tặng em một chiếc đèn lồng
    Đêm trường tỏa sáng những bài tình ca .
    Tặng em trọn cả cuộc đời
    Thăng trầm cuộc sống ngàn lời yêu em .

    Trả lờiXóa
  8. huong vu ( Sưu tầm)lúc 15:11 26 tháng 8, 2013

    Bài thơ đôi dép

    Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
    Là bài thơ anh kể về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

    Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
    Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

    Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

    Cũng như mình trong những phút vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

    Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt có đôi

    Không thiếu nhau trên những bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
    Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

    Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
    Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
    Hay cố lê bên những gì phế thải
    Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

    Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
    Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
    Ngày ra đi không một người đưa tiễn
    Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

    Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
    Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
    Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
    Bước song hành một dạ đến ngàn thu




    Trả lờiXóa
  9. Cám ơn Huong Vu đã giới thiệu bài thơ nay cho bạn bè cùng đọc: Cuộc đời mỗi đôi lứa khong hẳn thế nhưng cũng chẳng khác mấy đâu...- nếu bảo Oánh chọn minh sẽ khổ thơ thứ 8 là hay nhất:"Hai mảnh đời ...Sẽ dừng lại..thứ hai kia"- TMO

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài hình ảnh, video, bài hát vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]