Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014


Gii  thiu    hình   nh   v   Giao   tha   ti   Hà   n


Giao  tha  trên  ph Ging Võ – Hà ni


Giao thừa , thời điểm giao hòa của trời đất vào lúc chuyển năm cũ sang năm mới .  Hãy ngắm nhìn góc phố  Hà nội trước thời khắc  sắp bước sang năm Giáp Ngọ
 Phố Giảng võ - Hà nội  tĩnh lặng trước lúc giao thừa



Giây phút giao thừa,  thiên nhiên  và con người cùng  đón đợi . 
Giao thừa  tại  ngã tư  trên  đường Láng Hạ





Tháp truyền  hình Hà nội  sâu lắng lúc giao thừa








1 nhận xét:

  1. " Đọc trên báo ptrotime"
    Tản mạn ngáy đầu xuân nhớ về món ăn của Mẹ.
    Không hiểu sao lúc nào tôi cũng nghĩ mẹ tôi đã làm nên những món ăn kỳ diệu mà tôi từng ăn trong suốt những năm tháng ấu thơ và trai trẻ ở một làng quê nghèo.
    Đó là canh dưa nấu tép, lá dâu bánh tẻ nấu hến, cá rô kho quấn rơm, cá quả nướng dầm tương gừng, cá diếc kho mầm riềng và rau cúc tần, cá lành canh băm viên nấu với mẻ và dọc mùng, cua tháng Mười nấu với rau cải năm lá. Những năm tháng tôi còn trẻ, thôn quê ngập tràn các loại rau dại và cá cua, tôm ốc... Và từ những thứ đó, mẹ đã làm nên những món ăn mà không gì có thể thay thế được.
    Bây giờ trời đất đang sang đông. Hôm qua về quê, đi qua lối xóm nhỏ, tôi bỗng dừng lại. Trong hoàng hôn mờ sương lạnh, mùi một món ăn mẹ nấu xưa bỗng dâng lên mơ hồ nhưng ngào ngạt làm tôi sững lại, dừng bước. Sau một thoáng bị quyến rũ bởi mùi vị món ăn đó là ngập tràn nỗi nhớ mẹ. Mẹ mất đã sáu năm, nhưng cứ mỗi khi trở về đến đầu làng là mẹ lại hiện ra trong ký ức tôi. Và có một món ăn chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nó giản dị và gắn với người thôn quê như chính một người ruột thịt của họ luôn gợi nhớ cho tôi - đó là món canh dưa nấu tép.
    Trước kia, tôi cứ tưởng trong thời đại có quá nhiều loại thực phẩm thì người ta không còn nhớ cái món quê mùa ấy nữa. Và những món ăn của những người thôn quê dần dần ra đi và chỉ còn lại đâu đó trong ký ức của những người đã từng được ăn. Nhưng không phải thế. Một lần ngồi cà phê nói chuyện lan man về các món ăn xưa, tôi nhắc đến món canh dưa nấu tép. Tất cả bạn bè bỗng ồ lên. Và họ tranh nhau nói về món ăn đó cho dù một nửa những người ngồi đó sinh ra và lớn lên ở thành phố chứ không chỉ là tôi, một kẻ sinh ra và lớn lên ở một làng quê gắn liền với những món ăn dân dã. Và tôi nhận ra rằng: món ăn đó thực sự tạo ra một mùi vị đặc biệt, sự ngon miệng và cả vấn đề liên quan đến sức khỏe nên nó có sức sống lâu dài như thế chứ không phải chỉ bằng ký ức.
    Bây giờ, thi thoảng những người nội trợ ở thành phố vẫn thường đi chợ sớm để may mắn mua được một món tép về kho dưa. Bởi bây giờ, tép không nhiều như ngày xưa nữa. Đồng ruộng có quá nhiều hóa chất nên rất nhiều loài côn trùng cũng như cua cá chẳng còn bao nhiêu và nhiều loài đã biến mất. Có điều lạ là hầu như ai là người Việt Nam, đặc biệt những người xứ Bắc có mùa đông giá lạnh thì đều biết cách nấu món canh dưa nấu tép. Người ta muối dưa quanh năm, nhưng canh dưa nấu tép chỉ trở nên tuyệt ngon khi ăn vào mùa đông giá lạnh. Mà canh dưa phải nấu với tép, nấu hai lửa mới thấy hết vị ngon của món ăn đó. Nấu làm sao cho dưa và cá nhừ nục ra, quyện vào nhau. Rồi không thể thiếu được là rau diếp bánh tẻ, tước bỏ sống lá, cuộn lại, cùng rau kinh giới thái nhỏ như sợi thuốc lào ăn kèm với canh dưa.

    Trả lờiXóa

Dùng những mã code này để cài hình ảnh, video, bài hát vào lời bình
Link ==> <a href="URL">Ở ĐÂY</a>
Hình ảnh ==> [img]URL[/img]
Youtube clip ==> [youtube]URL[/youtube]
Nhạc của Tui ==> [nct]URL[/nct]