Trần Thanh
Tuân
Làm ăn ở miền Tây vừa dễ lại vừa khó. Công nợ đôi
lúc nhì nhằng. Con nợ cứ mời nhậu lúc mình xuống đòi tiền. Mà họ bí thật chứ
không phải quỵt gì. Tháng vài lần đi đòi tiền, chẳng đòi được tiền, nhậu nhiều
thì sợ nhưng mà lại quen được một thằng tên là Hùng Dzú. Tiếng Nam bộ gọi “ v”
thành ‘dz”. Ba nó làm giao liên cho chú Sáu, chết lúc gần giải phóng. Chú Sáu
là quan to cả nước biết, một lần về thăm lại nơi đồng bào che chở năm xưa, gặp
nó, thế là nó đổi đời. Nó được cho đi học. Học mãi chỉ hết được lớp bảy của nó
, tức là đọc hiểu tàm tạm, còn toán thì nó bảo chỉ cần bốn phép tính đơn giản
là quá đủ rồi. Nó được làm trưởng ban kinh tế, một chức vụ chả là cái thá gì so
với TW nhưng ở tỉnh thì cũng là quan to, mỗi tội ít lính để sai và ra oai khi
đi nhậu.
Nó to con, khỏe mạnh, da hồng hào, ăn to nói lớn,
chơi hết ga. Nó nhậu ngày mấy trận cũng ôkê! Một lần lúc hưng phấn nó kể cho
tôi nghe tại sao nó có biệt danh lạ ấy. Dân Nam bộ thứ thiệt nên thật thà kể.
Nó bảo ở đời em chỉ thích mỗi cái dzú nên đi đâu
cũng sưu tầm, không kể sáng đêm, cũng giống như mấy ông thích đồ cổ hay cây cảnh
vậy thôi. Xoa xoa bàn tay nó bảo nghe thấy ở đâu có cái là lạ mơi mới là đi kiếm
ngay, bao nhiêu cũng chịu, đắt mấy cũng chơi. Biết nó chịu chơi, nên chả ai
chém, có khi còn đãi không hoặc cho nợ, chỗ thân quen còn được tặng cây cảnh. Cây
cảnh nhà nó đầy.
Có mỗi cái tài sưu tầm ấy mà nó lên làm Giám đốc sở rồi |
Một bữa nhậu ở cái quán đồng quê, nghe tiếng con bé
phục vụ ngân nga câu vọng cổ bài Con cua, nó chợt vui hẳn lên, kể chuyện mới
sưu tầm được quả bưởi Năm roi to bự chảng tuần rồi. Tôi nhướn tai nghe, nhưng
nhậu ồn quá, nghe câu được câu chăng. Đến lúc
nó giơ hai bàn tay vân vê quả chanh, khoái chí khoe nghe loáng thoáng
dzú gì to có bằng quả chanh. Cả lũ nhậu nghe tròn con mắt. Tôi bảo thế thì to
đ. gì mà khoe!
Nó trợn mắt, anh ba à, cái quả chanh này chỉ là cái
núm thôi à nghen. Nó nói tiếp, cái núm này nó lạ lắm anh Ba, lúc đầu thấy thì
cũng bình thường thôi, be bé bằng hạt đậu phộng, nhưng em xoa có chút xíu là nó
to dần, to dần đẩy cả tay mình lên, dễ sợ. Mình bảo ba xạo, tao đ. tin. Nó cãi
anh Ba không tin thì kệ nhưng nếu thích thì tuần sau xuống, em bố trí đi ghe
sang cù lao Tân an cho anh xem có đã không. Mình bái tạ, nhớ một lần sang đó nó
đãi con cua Đinh ( giống con Ba ba nhưng to và chân cao hơn ) ói ra mật xanh mật
vàng, trên đường về phải khâu ba bốn mũi ở mắt rồi. Tởn đến già.
Mẹ nó chứ ! nợ thì không trả, mỗi lần đi đòi tiền nó
lại bắt đi nhậu, mà cái xứ này không nhậu thì đố mà làm ăn, rõ khổ!
Nó làm ăn và chơi hết mình. Có mỗi cái tài sưu tầm ấy
mà vừa rồi xuống chơi, anh em bảo anh Hai Hùng lên làm Giám đốc sở rồi, ít về lắm.
Tôi bần thần nhìn dòng sông Tiền cuồn cuộn chảy, mặt
dài ra. Tiếng muỗi vo vo khắp bầu trời đầy trăng, một cái ghe ngang qua hắt lên
câu hò “con ơi! bao giờ cò liệng cành mai, quan ta mới thật, lòng má đây hết buồn…”.
Kỉ niệm lăn lộn với đời. Sài gòn - 1/2014.
Tuân ơi! Thần phục-Thần phục
Trả lờiXóa"SƯ PHỤ-NHẬU KHÔNG"
Chỉ có những thằng tốt nghiệp ĐHCĐ, Lăn lộn trường đời, nhưng phải sống thực với người. có tâm mới có chuyện hay làm vậy.
Cho tôi gửi lời thăm thằng Hùng Dzú nhé.
Một NHÀ VĂN viết chuyện ngắn hay, HÃY TUYỂN THÀNH "TẬP CHUYÊN NGẮN" GỬI ĐĂNG chắc chắn thắng, bọn nhà văn bây giờ toàn viết ngọng, chỉ bang 1/10 TV thôi
Hòa có đi chơi Tết ở cù lao Tân an không? để còn điện cho Hùng Dzú?
XóaCho em đi với!
XóaP.V.Hòa ơi! Hùng Dzú bây giờ ra TW rồi.
Trả lờiXóaNhà văn họ viết để kiếm sống, nên họ viết cái ăn khách, còn anh em mình viết chơi, viết về cuộc đời nên dễ thấm, viết cho nhau xem thôi,
Nhiều chuyện viết ra vẫn thấy rờn rợn cái năm xưa. Có nhiều "ông to lắm " mình biết còn xách dép cho Hùng Dzú, mình đặt tên truyện này như vậy vì chúng nó nợ cuộc đời này nhiều lắm mà cũng để lại cho con cháu quá nhiều món nợ phải còng lưng ra trả.
Tuân vịt có tài vào truyện rất dễ mà kết truyện thì lúc ngọt lúc đắng cứ thấy sâu sâu. Truyện thì thấy ngay quanh ta, chẳng lý tưởng vớ vẩn gì, rất đời. Tả một cái đời, chửi một thời quan. Gioi đấy em.
Trả lờiXóaĐọc bài này rồi, lúc tối ăn cơm nhìn thấy quả chanh tự nhiên cười, nhớ bác TV.
Trả lờiXóa