Sưu tầm
của Trần Lê Ngọc K23M
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều
người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một
ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau
đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người
ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi
khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái
giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những
cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi,
ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp
đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược
trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh,
và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của
những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là
người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta
bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học
lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như
cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ
và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin
rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải
đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy
cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều
tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết
thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao
nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin
bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng
nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái
trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài
rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự
trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có
niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ
như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã
sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ
buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi,
tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
Em gửi Blog bài góp vui đầu năm.
Miền đất gió không ngừng thổi.
2/2014.
Vì đâu người phải bỏ ta
Trả lờiXóaVì sao ta phải rời xa hỡi người
Nắng mưa là lỗi của trời
Vô tình bạc nghĩa, tội, đời không dung
Cảm ơn Trần Lê Ngọc đã vào góp vui cho Blog, chúng ta là con một nhà, nắng, mưa, no, đói vẫn là anh em.
Trả lờiXóaTôi đã đọc đi đọc lại bài này nhiều lần mà chưa biết coments như thế nào vì mỗi câu trong bài đều quá chuẩn .Cám ơn T.L.Ngọc bạn đã có bài sưu tầm xuất sắc
Trả lờiXóaMột cơn giận điên đã cuốn anh xa mãi rồi. Lòng chẳng còn yên có cách nào để em quên được anh? Cả cuộc đời này em cứ mơ mãi rồi lúc anh đến em vẫn chưa nghĩ gì. Chuyện thật là vui về những người bạn anh nhắc tới. Ngưỡng mộ anh đã lâu vẫn là sự trân trọng tự hào. Rồi một ngày em nhận ra chính anh là người em mãi chờ mong. Những lúc có thể gần hơn sự hoảng loạn cảnh giác trong em lại đẩy anh ra xa nhưng lửa lòng chẳng dấu được anh
Trả lờiXóa“Anh sắp ra sân bay” đã làm em chợt tỉnh… “Anh đang trên đường về…Anh hỏi thật có lúc nào em nhớ tới anh không?” “ Bị ám ảnh!” “ Bị ám ảnh là khổ lắm đấy!” “ Sao anh biết? Thế còn anh?” “Cũng vậy!”
Lúc này đây trái tim em vẫn như đang rớm máu vì những ký ức kia cứ mãi bám theo em, vì em biết rằng CHẲNG BAO GIỜ ANH THA THỨ CHO EM.
Nhưng cả cuộc đời này em luôn cầu mong những điều tốt đẹp đến với Anh.
"Nhất thất túc thành thiên cổ hận
Trả lờiXóaTái hồi đầu thị bách niên cơ ! "
Nguyễn Trường Tộ
( Ý nói: Một lần bỏ lỡ thời vận thành công ân hận đến lúc chết, hàng trăm năm mới có cơ hội gặp lại tình huống như ban đầu). Tiếc rằng- cứ tạm theo nghĩa đen mà so thì chúng ta mấy ai thọ được như cụ Giáp! Vậy hãy cháy hết mình và chớ bỏ lỡ cơ hội mang lại niềm vui cho nhau nhé!