ThọK8MA
Hôm nay 16/1 vừa tròn một năm ngày mình tập viết. Có
đôi lời muốn nói cùng các bạn trẻ những ai chưa từng viết bài blog hãy cứ liều
như tớ, viết những gì mình suy ngẫm đừng quan tâm họ khen chê. Cũng đừng có
hoảng họ viết hay hơn, hãy cứ là mình như mọi người biết.
Một năm rồi tớ vẫn nghĩ mình là người tập sự - mãi mãi
là tập sự - có sai sót mắc lỗi gì thì cũng là kẻ đang tập sự đấy thôi, ai đó
nhớ cho chứ đừng nên dùng dao mổ xẻ…
Những bài viết của mình có lạc lõng với trang blog
cũng là điều tất nhiên vì tớ là thiểu số trong tập thể lớp ngày ấy và cách nghĩ
vẫn còn khác xa với mọi người- suy nghĩ của lớp người cổ.
Tớ không mấy khi nhận xét và có lúc nhận xét bị bật
trả lại tưởng là khen nhưng thực chất là chê thô thiển. Đã có gan viết thì cũng
đừng quan tâm đến những gì họ nói. Nắn sửa mãi rồi bạn không còn là bạn nữa.
Biết mình vô duyên chốn này nhưng vẫn gửi các bạn một
câu chuyện ở vùng xa bản
Vừa ló khỏi cửa nhà đã thấy một tên không quen biết ra hiệu muốn gặp. Bắc tới và hắn thật tự nhiên: “ Bạn là Bắc?Tôi là Mai Vũ - bạn của Việt – Việt nhờ tôi chuyển cho bạn”. Vào nhà lặng lẽ giở tờ giấy học sinh gấp bé tí xíu ra đọc, lộn xộn, V muốn gặp B tối nay. Đứa bạn cùng lớp cách đây một năm, giờ đã chuyển đi nơi khác.
Thỉnh thoảng những kỉ niệm bạn bè lại bay vào cùng nỗi nhớ. |
Vừa ló khỏi cửa nhà đã thấy một tên không quen biết ra hiệu muốn gặp. Bắc tới và hắn thật tự nhiên: “ Bạn là Bắc?Tôi là Mai Vũ - bạn của Việt – Việt nhờ tôi chuyển cho bạn”. Vào nhà lặng lẽ giở tờ giấy học sinh gấp bé tí xíu ra đọc, lộn xộn, V muốn gặp B tối nay. Đứa bạn cùng lớp cách đây một năm, giờ đã chuyển đi nơi khác.
Bắc không có ý định gặp nhưng
tối đó cũng ngóng ra phía cửa. Một lát sau có người gọi có ai chờ …thế là phải
ra ngay sợ Việt vào nhà bố mẹ rầy la khó chịu. Chuyện lan man, đứa tựa xe dựng
dưới đường, đứa ngồi bờ đá ngay ngõ với khoảng cách đủ để nghe thấy tiếng. Đi
học về mẹ bảo có thư đấy, ở trong kia. Chữ của Việt, phong bì đã bóc. Bắc trả
lời. Hai đứa thư qua lại chuyện vu vơ. Không biết thư đến địa chỉ bố Việt có
sao không còn thư Việt tới nhà Bắc luôn bị phụ huynh kiểm duyệt. Bà mẹ Bắc đeo
mục kỉnh dò dẫm đánh vần từng câu, xem như xem báo, xem truyện chắc không dám
kể với bố sợ ông quát vì tò mò. Có duy nhất thiệp mừng năm mới đến trực tiếp vì
Bắc gặp ngay chú đưa báo của Bưu điện lúc tới nhà. “ ….Xin gửi hồn Việt theo
mưa phùn…” Chỉ câu đó làm Bắc nóng cả mặt và thắc thỏm khó ngủ suốt tối đó.
Hè năm nào Việt cũng về đây
và tới nhà cùng lũ bạn. Rồi Việt đi lính. Là con lớn nhưng được bố mẹ chiều, cơm
lính độn ngô trệu trạo nhai chưa hết bát đã hết cả âu cơm, bị cái đói hành hạ
rồi Việt sẽ phải thích nghi thôi.
Địch đánh phá ác liệt, đơn vị
Việt chắc đã chuyển đến nơi khác, nghe đài báo chỗ Bắc bị san bằng không còn
một bức tường. Bắc đi học tiếp, vài năm sau nghe đứa bạn nói Việt qua nhà nó
trước khi sang nước ngoài. Mừng cho Việt đã bình an trở về.
Khi Bắc có cuộc sống riêng đã
được nghe ông chú kể qua về chuyện nhà Việt. Thảm quá!
Mấy chục năm rồi có thể Bắc
vẫn là sự nặng nề với Việt, cho Bắc một lời xin lỗi vì qua Mai Vũ– sau này cũng
đi lính – là Bắc vẫn có thể liên lạc
được với Việt nhưng Bắc đã không làm vậy.
Có thể Việt cho rằng Bắc đã
quên nhưng Bắc vẫn nhớ mọi chuyện về Việt. Nhớ những quyển vẽ to đùng, những
quyển tem dân nghiện tem nhìn thấy cũng phải ghen tỵ, nhớ cổ tay Việt sao dẻo
thế khi cầm vợt bóng bàn, nhớ trong tập truyện ngắn của Nga mà cả Bắc và Việt
ngẫu nhiên đều rất thích một chuyện…và nhớ cả những nụ hoa ngọc lan cánh dầy
trắng ngà mới hé mở ngát hương khi Việt chia cho lũ con gái cùng lớp nhưng vẫn
để dành lại cho Bắc.
Hầu hết các bạn đều đã lên
ông lên bà nhưng họp lớp vẫn vui lắm cứ như hồi còn trẻ con. Mọi người vẫn nhắc
đến Việt, hãy bỏ mặc cảm về gia đình và đến với chúng tớ như những người bạn
thủa ấu thơ.
Đã mấy lần lớp tập trung không
thấy Việt đến, không có tin tức gì về Việt thì đúng hơn.
Bắc vẫn còn trân trọng vì bọn
mình vẫn là bạn.
Đi trong làn mưa bụi, bất
giác một ý nghĩ chợt đến với Bắc, có lẽ nào chuyện năm xưa lại như TÌNH THOÁNG
BAY QUA?
Chuyện xa mà gần gũi với mọi người đấy MaThọK8 ạ !
Trả lờiXóaTrong số chúng ta và có thể ngay trong mỗi gia đình cũng có , hoặc có một phần những chàng Việt, nàng Bắc đấy ! Xem cái tình thực mấy chục năm vẫn còn thấy quí làm trọng mới là cái đáng quí nhất. Còn có gặp lại nhau được ko lại còn tùy hoàn cảnh: có người do mặc cảm, có người sợ làm xáo trộn hiện tại của mình, của người khác .... Khó nhận định trường hợp nào là đáng tiếc, đáng giận, đáng thương hay đáng khen cho đức hy sinh vị tha. Ta chỉ biết ta mà cũng chưa thấu nữa là...! Nhưng "xả" được thế này cũng đỡ căng động mạch vành !
Đây là câu chuyện thực không được hư cấu một chút nào.
Trả lờiXóaCó thể ai đó thấy na ná chuyện của mình.
Cũng không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống riêng vì họ hoàn toàn trong sáng. Có chăng cũng chỉ man mát đã đọng lại trong họ là những tình cảm đẹp đáng được trân trọng.
Nói ở vùng xa bản vì chuyện thời phổ thông.
Những câu chuyện Thọ K8MA đã kể hoặc com đều từ chuyện thực được nghe hoặc xem truyện, xem báo.
Để MA hoặc hư cấu chuyện thì mình không còn là tập sự mà lại là người viết có nghề rồi.
Đọc mà thấy tiếc!
Trả lờiXóaTiếc nó mới hay vì nó để cho mà nhớ...kéo hết cuộc đời. Có khi nhờ nó mà vượt qua khối chuyện vu vơ.
Chúng ta không ai sống nhờ nghiệp văn chương mà nên chỉ cí chuyện thật,việc thật và người thật .Thế thôi.V Thọ hãy viết tiếp đi và cứ viết nữa đi
Trả lờiXóaThọ viết lên tay đấy chứ, chắc là duyệt cho qua tập sự được rồi đấy.
Trả lờiXóaV.A: Có thể cả đời là tập sự. Tập viết cho bạn và đồng nghiệp xem trên trang blog nhỏ, có thể là món không ngon nhưng chắc được bỏ qua.
Trả lờiXóaXem trên trang mạng lớp trẻ viết hay lắm mỗi tội buồn, u uất...
Bọn vui quá không có thời gian ghé mạng ngoài chơi điện tử, đọc thời sự.
Bây giờ mới tập viết là triệu chứng của người già...
V.A thử viết đi cũng vỡ ra nhiều thứ. Có nhớ có lần nhận xét về một nhân vật hai đứa đồng thanh chính xác từng câu chữ không?
Mai Vũ (thay tên) ngoài đời là một phóng viên có tên tuổi của một tờ báo lớn, đã được giải thưởng về viết loạt phóng sự...
Trả lờiXóaViệt (thay tên) nay vẫn bặt vô âm tín. Mai Vũ - bạn thân nhất của Việt một thời gian có liên lạc hiện giờ cũng không biết. Thầy chủ nhiệm có nghe loáng thoáng nhưng cũng chỉ là tin vịt.
Bắc là đứa bạn rất thân với tớ.